Chương trước
Chương sau
Editor: Frenalis

Cửa sổ nhỏ đặt một chậu hoa huệ, Tùng Tâm cúi đầu chép kinh tâm cho mẹ Tú Tú dùng trong khóa tu sáng ở chùa.

Gia Mộc từ thành phố về, mang cho Tùng Tâm một chiếc đồng hồ thời trang, dây bạc, quai da đỏ san hô, mặt đồng hồ xà cừ.

Từ nhỏ Tùng Tâm đã không thích đeo thứ gì trên người, cảm thấy có ánh nắng chiếu vào sẽ nóng rát.

Gia Mộc biết điều này, nhưng anh nói, anh sẽ dần dần lấp đầy chiếc hộp đựng trang sức cổ của cô.

Cô hỏi: "Thành phố có chuyện gì mới không?"

Gia Mộc nằm trên giường, trả lời: "Không có chuyện gì."

Tùng Tâm cũng lên giường nằm cạnh anh, kể chuyện anh Vân muốn mua một mảnh đất bên cạnh đường cao tốc để mở một xưởng sửa xe nhỏ, cô định góp vốn một ít.

Gia Mộc không hỏi kỹ, cứ để cô tự quyết.

Vài ngày sau, Tùng Tâm và anh Vân ký một bản hợp đồng đơn giản về việc chia cổ phần, không chú trọng đến phân chia lợi nhuận, vi phạm hay các điều khoản ưu tiên khác.

Tùng Tâm ăn quá nhiều cá chiên, nên nổi mụn trên trán, Gia Mộc nhìn mặt cô, nói phải đi lấy ít thảo dược.

Anh định vào núi sâu, Tùng Tâm cũng đi theo, đến rìa những cánh đồng bỏ hoang để tìm cây cỏ hoa vàng nhỏ xíu.

Leo núi mệt, Tùng Tâm hỏi: "Sao không hái ở dưới núi?"

Gia Mộc nói: "Đất dưới núi đã phun thuốc trừ sâu, cây cỏ thay đổi tính rồi."Edit: FB Frenalis

Tùng Tâm "ồ" một tiếng, rồi nũng nịu đòi Gia Mộc cõng, anh nói cô mãi không chịu lớn.

Tùng Tâm hừ một tiếng: "Sống trên đời không phải là thi cử, thì cũng là kiếm tiền, đâu có cái gọi là lớn lên hay không."

Gia Mộc nói: "Hái xong thảo dược rồi sẽ cõng."

Tống Tâm hỏi: "Còn phải hái thêm bao nhiêu nữa?"

Gia Mộc cầm trong tay một bọc lớn, nói: "Phơi khô chỉ được có mấy lạng, hái thêm đi."

Anh giống như một người nông phu, Tùng Tâm nhìn anh bận việc, còn mình thì tránh ở dưới một gốc cây lớn, thoải mái ngồi cười.

Gia Mộc hỏi cô đang làm gì.

Tùng Tâm đáp, "Đang làm giám sát."

Gia Mộc bật cười.

Tùng Tâm nghĩ, đất đai thật bí ẩn, cây cối không có chân mà vẫn mọc, nước chảy cũng thật bí ẩn, cá thì không có rễ. Những con vật chạy trong gió là hoang dã nhất, đôi mắt chúng long lanh nhìn ngó khắp nơi.

Về đến nhà, Gia Mộc dùng một xô nước suối để sắc thuốc tươi, phơi nốt số còn lại.

Tùng Tâm rất thích ngắm từng động tác của Gia Mộc. Cô nằm dài trên chiếc giường tre trong sân, thỉnh thoảng nhìn lên trời, thỉnh thoảng nhai vài miếng quả sung. Chỉ đơn giản là thế thôi.

Gia Mộc thấy cô lười biếng, tưới một lúc cho hoa, rồi cầm bình nước xịt lên người cô.

Nước bắn lên mặt Tùng Tâm, cô bật dậy ngay lập tức, lấy một miếng quả sung bôi lên mặt Gia Mộc. Hai người cười đùa với nhau. Gia Mộc liền bỏ bình xịt xuống, ôm ngang eo cô xoay vòng, làm cô chóng mặt. Tùng Tâm cười, cuối cùng phải xin anh dừng lại.

Gia Mộc đặt cô lại trên giường tre, hỏi: "Còn dám nữa không?"

Tùng Tâm định hái quả sung chín bôi lên cổ anh, nhưng Già Mộc đã bắt lấy cổ tay cô, hôn lên môi cô một cái, rồi cười vui vẻ bước đi rửa mặt.

---------------------------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.