Editor: Frenalis
Chữ viết của Gia Mộc như chính con người anh, nho nhã tuấn tú, mang theo một nét uyển chuyển như điệu múa. Nhờ phong cảnh thiên nhiên này và sở thích viết thư pháp của anh, không một câu nào là sao chép từ người trước, văn phong độc đáo, càng thêm giá trị.
Tùng Tâm nghe công nhân ở trang trại nói, một bậc thầy của hội thư pháp thành phố muốn giới thiệu con gái học vẽ quốc họa của mình cho Gia Mộc.
Tùng Tâm nghe xong cảm thấy không thoải mái. Chuyện này cứ lặp đi lặp lại, cô chạy khắp nơi trong cái nóng mùa hè, về nhà thì đầu óc quay cuồng, không muốn ra ngoài nữa.
Anh hai Gia Lân thấy cô không xuống ăn, liền đùa bảo cô uống chút nước trái cây tươi, nhưng cô cũng từ chối, chỉ ngồi ngoài ban công nhìn hồ bơi xanh thẳm, cúi đầu lẩm bẩm: "Hay là, bỏ qua đi?"
Anh hai hỏi: "Bỏ qua gì cơ?"
Tùng Tâm nói: "Nếu cậu ấy không thích em, thì bỏ qua thôi."
Gia Lân trả lời: "Vậy là đúng rồi."
Tùng Tâm thở dài: "Gia Mộc rốt cuộc thích kiểu người nào nhỉ?"
Gia Lân đau đầu, chuyện này chẳng biết tính thế nào.
Gia Lân đành phải tự mình ra cửa tìm Gia Mộc phát tác, bảo: "Tùng Tâm bị bệnh rồi, nếu cậu có tình cảm với nó thì đến thăm, nếu không thì hãy học cách yêu nó. Dù sao em gái tôi đã chọn rồi, dù có mọc cánh cũng đừng mong thoát."
Nghe vậy, Gia Mộc liền gác việc đang làm xuống.
Tùng Tâm đang ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-du-xanh/3703907/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.