Vừa nghe phụ hoàng và mẫu hậu nói chuyện ngoài phòng khách, Nghiệt Đồng vừa nhìn ngọn lửa chập chờn trên đầu ngón tay. Đây là sức mạnh tối đa mà bây giờ nó có thể điều động được. Mặc dù con người nơi đây dường như khác hẳn với Thiên triều, nhưng Nghiệt Đồng vẫn chưa thể khẳng định chắc chắn phụ hoàng có xuống tay với nó hay không. Nếu có, nó sẽ cố gắng hết sức bảo vệ chính mình và mẫu thân. Cho dù có chết, nó cũng sẽ không để mình và nàng chết trong tay kẻ khác. 
Nghiệt Đồng không hề biết, đây là lần đầu tiên nó có cảm giác muốn bảo vệ một ai đó. Nó chỉ biết, bây giờ, nó không muốn cái người không sợ hãi nó, vẫn ôm nó vào lòng kia chết trong tay kẻ khác. 
“Muôn tâu hoàng thượng, thần thiếp chỉ muốn hoàng thượng chuẩn bị trước rồi mới đưa Nguyệt nhi ra gặp ngài. Dẫu sao chuyện này cũng đến quá đột ngột. Xin hoàng thượng chờ một chút. Thần thiếp sẽ dẫn Nguyệt nhi ra ngay.” Nghe mẫu hậu nói vậy, Nghiệt Đồng thu hồi ngọn lửa trên tay, thân thể dần dần tiến vào trạng thái phòng bị. 
Tiêu Lâm vào phòng thì thấy con nàng thần sắc vô cảm nhìn chằm chằm vào ngón tay nó. 
“Nguyệt nhi, mẫu hậu đưa con đi gặp phụ hoàng. Đừng sợ, mẫu hậu sẽ bảo vệ con. Nguyệt nhi chỉ cần nhớ rõ, dù thế nào đi nữa, mẫu hậu vẫn luôn ở bên con là được” Tiêu Lâm nhẹ nhàng vuốt ve tóc con nàng rồi cúi xuống định ôm lấy Hàn Nguyệt. 
Giữ lấy tay Tiêu Lâm ngăn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-dong/2183647/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.