“Bộp” Có tiếng sách vở rơi trên mặt đất. 
“Ti Hoài Ân, ngươi có ý gì?” 
“Nhị… nhị ca, đệ… đệ không cố ý.” 
“Nhị ca? Không dám. Nhỡ ngày nào đó ngươi đầu độc ta thì sao đây? Đúng không, tam đệ?” 
“Đúng vậy, chúng ta sao có thể làm ca ca hắn được, nếu không e có ngày, chết thế nào cũng không biết.” 
“Đệ… đệ không đầu độc ai cả.” 
“Không có? Bây giờ thì chưa nhưng ai biết sau này ngươi có làm hay không? Đừng quên, bà mẹ trong Lãnh cung của ngươi rất thích đầu độc người khác. Ai có thể cam đoan con ả sẽ không làm thế. Đúng không, lão tam?” 
“Đệ không có…” Âm thanh nghẹn ngào như muốn khóc. 
“Nhị ca, huynh xem, hắn lại sắp khóc nữa rồi. Thật vô dụng. Cứ làm như chúng ta đang bắt nạt hắn không bằng.” 
“Đúng vậy, thật là mẹ nào con nấy, ha ha ha ha…” 
Ngũ hoàng tử Ti Cẩm Sương nhìn màn kịch ngày nào cũng lặp đi lặp lại, ngoài mặt vẫn mỉm cười nhưng trong mắt ý cười đã biến mất. Lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, những người khác cũng đều vô cảm ngồi xem trò hề trước mắt, Cẩm Sương bèn đưa mắt về xem tiếp. 
Ti Hoài Ân là con của Nhàn quý phi, kẻ năm ấy đã hạ độc Tiêu hoàng hậu. Năm ngoái phụ hoàng đột nhiên ân chuẩn cho hắn có thể cùng bọn họ đến Thái thư viện học tập. Mà lão nhị, lão tam dường như phát hiện được một món đồ chơi thú vị mới, suốt ngày tìm đủ mọi loại lý do để ăn hiếp bát 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-dong/2183629/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.