“Cậu không có một chút rung động nào với Lương Chi Ý sao?”
Đồng Tư Tư bị quả bóng ném tới dọa sợ, khi nhìn thấy Lương Chi Ý thì sắc mặt cô ta trắng bệch cả ra, thở hổn hển nói: “Cậu, cậu bị điên à?!”
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt cô gái phai nhạt:
“Cậu nói thêm một câu nữa thử xem?”
Lúc này, có mấy bạn học sinh trong lớp xúm lại xem. Đồng Tư Tư bị khí thế của Lương Chi Ý dọa sợ, lại thấy xung quanh có người, trong thoáng chốc lời mắng chửi bị mắc kẹt lại trong cổ họng.
Dù sao thì nói xấu sau lưng người khác cũng đuối lý, cô ta vừa tức vừa sợ kéo Tang Tầm Lăng và một người bạn khác, định đơn phương nhượng bộ cho qua chuyện, nhưng Lương Chi Ý lại chặn trước mặt bọn họ.
Đuôi mày cô gái nhướng lên vẻ tươi tắn: “Cuống cuồng bỏ đi làm gì thế? Chẳng phải mấy cậu vẫn chưa mắng sướng mồm sao?”
“Bọn mình muốn đi đánh cầu…”
Đồng Tư Tư muốn tiếp tục đi về phía trước nhưng lại bị Lương Chi Ý cản lại. Mặt mày cô gái lạnh lùng, gằn từng chữ một: “Tôi cho mấy cậu đi rồi à?”
Lưng Đồng Tư Tư vã mồ hôi lạnh.
“Cậu nói bài đăng trên diễn đàn trường là do tôi đăng, có bằng chứng gì không?”
Đồng Tư Tư thấy thái độ không cho qua của Lương Chi Ý, cô ta quay đầu lại thấy cô bạn thân Tang Tầm Lăng đang đỏ hốc mắt thì tức giận đến mức căng da đầu gây khó dễ: “Tôi nghi là cậu đấy, thì sao? Cậu nói không phải cậu, vậy cậu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do/269479/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.