Về đến nhà, ở cổng đã bắt gặp Cố Dã đứng đợi, Từ Di Nhiên hít một hơi lạnh, toàn thân cảm giác đổ mồ hôi hột. Xe dừng lại, Từ Di Nhiên xuống xe, A Nhĩ liền viện cớ có việc bận rời đi trước, để một mình cô đối chất với Cố Dã.
Nụ cười trên môi Từ Di Nhiên hết sức gượng gạo, đi thẳng đến ôm chầm lấy Cố Dã. Anh thuận tay vòng ôm lấy cô, anh không đẩy ra, chỉ hạ thấp tông giọng tra hỏi: “Đi đâu?”
“A Nhĩ có chuyện nhờ em giúp.” Từ Di Nhiên căng thẳng đáp.
Cố Dã bỗng nâng cằm Từ Di Nhiên lên để mặt đối mặt, ánh mắt phóng ra tia cảnh báo, giọng nói lại nhẹ nhàng mang theo sát khí: “Đừng để anh phát hiện... anh ghen lắm đấy.”
Cổ họng Từ Di Nhiên như bị nghẹn lại, không thốt được lời biện minh nào, chỉ có thể giữ nguyên nụ cười miễn cưỡng trên mặt.
Buổi tối cùng ra tản bộ đi dạo, Từ Di Nhiên cả một tuổi trẻ đều bán mạng kiếm tiền, đến lúc được sống chậm lại, trong mắt thế giới dường như đã thay đổi hoàn toàn.
Nhìn đường xá lấp lánh bảng đèn LED màu sắc, Từ Di Nhiên mới biết trên đời này còn rất nhiều thứ đẹp đẽ cô chưa từng có thời gian ngồi xuống ngắm nhìn, có thể là cùng một cảnh vật nhưng tâm trạng khác nhau cũng mang đến hai luồng cảm xúc trái ngược.
Thế giới trong mắt Từ Di Nhiên vốn là một màu đen u ám, khi gặp được Cố Dã như nhìn thấy ánh nắng tỏa ra giữa trời đêm, thắp bừng nguồn sống của cô giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-trai-ngoan-ve-lam-chong/1734444/chuong-54.html