Từ Di Nhiên mặc đồ ngủ ngồi ở mép giường, cổ áo được kéo trễ xuống nửa lưng, để lộ bên vai và bắp tay bị thương. Trong lúc Cố Dã giúp Từ Di Nhiên thay băng gạc mới, cô vùi mặt vào cổ anh hít hà mùi hương sữa tắm, kiếm chuyện gây chú ý.
“Ông xã, đau.”
“Em cũng biết đau?” Cố Dã lên giọng trách mắng trong xót xa: “Lúc may vết thương còn không thèm để lộ cảm xúc, bây giờ mới nói đau.”
Từ Di Nhiên bật cười, áp trán lên vai Cố Dã, tầm mắt hướng xuống da thịt anh dưới cổ áo lấp ló. Từ Di Nhiên nhân lúc Cố Dã không để ý liền lặng lẽ cởi từng nút áo trên người anh, ngón tay nóng vội lướt trên làn da trắng mịn.
Đến lúc Từ Di Nhiên ngẩng đầu, tình cờ phát hiện sắc mặt Cố Dã không tốt, giữa ấn đường cau nhẹ lại, trong đôi mắt mang theo những cảm xúc ẩn giấu nhìn vào vết thương trên tay cô.
Từ Di Nhiên cảm nhận được, cho dù lời yêu của Cố Dã có lớn đến đâu, có nhiều thế nào cũng không bao giờ so sánh được tâm tư của anh dành cho cô.
Mười giờ đêm.
Căn phòng ngủ sáng đèn yên tĩnh, trên chiếc giường màu xám rộng lớn, Cố Dã đưa ngón tay luồn qua mái tóc Từ Di Nhiên, giống như cách cô đã làm với anh trước đây.
Cố Dã cởi trần đè nửa người lên Từ Di Nhiên, gác chân trên chân cô, trầm ngâm một lúc mới lên tiếng hỏi: “Tại sao năm đó em lại yêu Lạc Nhân?”
Từ Di Nhiên điềm tĩnh không xáo động, khẽ lắc đầu phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-trai-ngoan-ve-lam-chong/1734437/chuong-47.html