Trong lúc xử lý vết thương, Từ Di Nhiên gọi điện về cho mẹ chồng báo bình an. Y tá sơ cứu bên cạnh gắp từ bắp tay ngay chỗ bị thương của Từ Di Nhiên ra một que nhỏ màu trắng có kích cỡ bằng que tăm.
Cô y tá giơ que trắng lên trước mặt Từ Di Nhiên, lên tiếng nhắc nhở: “Chị ơi, vết thương không tiện giữ, tôi lấy ra nhé, đợi vết thương lành chị có thể đi cấy lại.”
Từ Di Nhiên đang bận nghe điện thoại, lời y tá vào tai này lại lọt ra tai nghe, cô cũng chỉ gật gù cho qua, thực chất không nghe rõ lời nào.
Xử lý vết thương cho Từ Di Nhiên xong, A Nhĩ một mình về trước, Từ Di Nhiên cùng Cố Dã đón taxi về thẳng nhà.
Do Từ Di Nhiên mặc áo dài tay màu đen nên không bị phát hiện dính máu, lúc về nhà liền viện vài cớ gặp lại người quen cũ để xoa dịu nỗi lo lắng của mẹ Cố Dã. Mẹ Cố Dã nhìn thấy con trai và con dâu bình an trở về, nỗi lo cũng vơi đi được phần nào, chỉ là lúc đầu bà lo đám người hung tợn kia đưa Cố Dã đi, sợ anh dính vào xã hội đen sẽ gặp nguy hiểm.
Trở lên phòng, Từ Di Nhiên lấy quần áo đi tắm, Cố Dã lẽo đẽo theo sau, không gây sự chú ý, cũng không tỏ ra bất kỳ biểu cảm nào.
Trong lúc Từ Di Nhiên ngâm bồn, Cố Dã tắm vòi sen ngay bên cạnh, ánh mắt anh chăm chú nhìn vết thương bị dán băng gạc màu trắng của cô rồi tự khó chịu trong lòng. Rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-trai-ngoan-ve-lam-chong/1734435/chuong-45.html