Rõ ràng, trong lòng Cố Dã đang giận Từ Di Nhiên, nhưng không cách nào ngăn bản thân ngừng lo lắng cho cô. Anh sợ rằng khi đường đột về quê sẽ gây ra nỗi hiềm nghi, khi đó Từ Di Nhiên sẽ không yên với bà Từ, thế nên chỉ còn cách trực tiếp thông báo trước với bà một tiếng.
Buổi chiều tối, Cố Dã thức dậy tắm rửa thay đồ, định bụng sang nhà ông bà Từ, tự mình nói với hai người chuyện anh về quê, nhất định không làm ảnh hưởng đến Từ Di Nhiên. Nhưng ngay khi ra khỏi phòng ngủ, Cố Dã lại bắt gặp Từ Di Nhiên ngồi ôm laptop ở phòng khách, trên người vẫn còn mặc đồ ngủ, không có ý sẽ đến sòng bạc đi làm.
Nghe thấy tiếng mở cửa truyền từ phía sau lưng, Từ Di Nhiên nhanh tay thoát khỏi tài liệu bản vẽ nhẫn cưới đã chỉnh sửa được gửi từ nhà thiết kế Ý.
Từ Di Nhiên xoay đầu nhìn Cố Dã, thấy anh mặc quần áo như đang chuẩn bị ra ngoài, cô liền lên tiếng hỏi: “Anh định đi đâu?”
“Đến nhà bố mẹ.” Cố Dã không nóng không lạnh đáp.
Từ Di Nhiên gập laptop lại, đứng lên đi đến chỗ Cố Dã, nghiêm túc nhìn anh, trong lòng không khỏi bất an: “Anh vẫn đang giận em sao?”
“Không có.” Cố Dã đưa mắt nhìn chỗ khác, khẽ thở dài một hơi, tiếp lời: “Anh đi đây.”
Cố Dã cất bước ra hướng cửa, không có ý rủ Từ Di Nhiên đi cùng, thái độ hờ hững rõ rệt. Từ Di Nhiên liếm môi khô khốc, lòng dạ thấp thỏm không yên, lên tiếng tìm cớ ngăn Cố Dã: “Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-trai-ngoan-ve-lam-chong/1734421/chuong-31.html