Thời điểm cận Tết, công việc ở sòng bạc bước vào giai đoạn bận rộn, Từ Di Nhiên ngoài lúc làm việc còn phải học vẽ tranh, về đến nhà liền lăn ra ngủ, lúc thức dậy ăn xong lại tiếp tục đến sòng bạc.
Từ lúc biết Lạc Nhân chuyển đến đối diện nhà Từ Di Nhiên, ông bà Từ thường xuyên ghé đến hơn, chủ yếu canh chừng sợ con gái lầm đường. Bà Từ nghe đến Từ Di Nhiên bận đến mức không ngủ đủ giấc, thay vì lo lắng bà lại vô cùng vui mừng, bởi chỉ có như vậy con gái bà mới không có thời gian suy nghĩ lạc lối.
Buổi chiều tối ở sòng bạc, A Nhĩ từ ngoài vào phòng làm việc của Từ Di Nhiên, nghiêm túc báo cáo: “Chị, lúc chiều chủ thầu gọi điện báo đã xây thêm một tầng theo yêu cầu, khi nào chị ghé qua xem được?”
Từ Di Nhiên xoa xoa thái dương, trên bàn trước mặt tràn ngập giấy tờ, mệt mỏi nói: “Bảo ông ấy, nếu có thể đào một hầm làm phòng.”
A Nhĩ ngồi xuống ghế, nghe Từ Di Nhiên nói liền ngạc nhiên ra mặt: “Lúc đầu trước khi xây đã tính toán, chị đòi xây thêm lắm phòng như vậy làm gì?”
“Phòng vẽ tranh cho Cố Dã, phòng làm rạp phim.”
“Ồ.” A Nhĩ bất giác cảm thán trong ngưỡng mộ, gật đầu thán phục: “Hóa ra con người ta thay đổi đều có lý do.”
Khóe môi Từ Di Nhiên vừa cong lên ẩn ý, A Nhĩ ngửi được mùi không lành vội vã bật dậy chạy trước khi bị cô mang chuyện Tu Kiệt ra châm chọc.
“Em đi gọi điện cho chủ thầu.”
Sáng hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-trai-ngoan-ve-lam-chong/1734419/chuong-29.html