Buổi tối một mình ở nhà, Cố Dã loay hoay treo bức tranh vừa hoàn thành sau hơn một tuần bị vẽ dở dang lên tường trong phòng khách, giữa hai tấm kiếng sát chân sàn có một bức tường nhỏ trống trãi, thế nên anh đã nghĩ nên treo tranh để tạo cảm giác ấm áp một chút.
Vừa treo tranh xong có người nhấn chuông cửa, Cố Dã nhanh chóng ra mở, bên ngoài là một người đàn ông tầm trên dưới ba tuổi, nét mặt vô cùng điềm tĩnh, đặc biệt tỏa ra một khí chất uy nghiêm.
“Tôi tên Lạc Nhân, vừa mới chuyển đến ở căn hộ đối diện, do vẫn chưa kịp đóng tiền nước nên bị cúp, muốn sang nhờ phòng tắm.”
“Được, anh vào đi.”
“Cảm ơn.” Lạc Nhân cười lịch sự gật nhẹ đầu, vừa bước vào nhà liền va ngay vào tầm mắt là bức tranh treo ở phía đối diện cửa, chân dung Từ Di Nhiên được khắc họa rất tỉ mỉ, gương mặt lạnh lùng vô cảm, ánh mắt chứa một nỗi buồn khó diễn tả.
Lạc Nhân ngẩn người một lúc nhìn bức tranh, buộc miệng hỏi: “Bức tranh đó là do cậu vẽ sao?”
Cố Dã nhìn bức tranh chân dung của Từ Di Nhiên rồi gật đầu khẳng định, gương mặt đầy tự hào: “Phải, cô ấy là vợ tôi.”
“Vợ cậu?” Lạc Nhân kinh ngạc thốt lên, đôi mắt vô thức mở to.
“Phải.” Cố Dã thành thật xác nhận, nhiệt tình dẫn Lạc Nhân vào phòng tắm cho khách.
Trong phòng tắm, Lạc Nhân đứng bất động trước bồn rửa mặt, nhìn Cố Dã chẳng khác nào một cậu sinh viên năm nhất, rất có thể là bị Từ Di Nhiên dụ dỗ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-trai-ngoan-ve-lam-chong/1734416/chuong-26.html