Ở phòng khách, Từ Di Nhiên ngồi giang rộng tay chân trên sofa, dáng vẻ vô cùng đắc ý, nắm trong tay thứ quan trọng chẳng cần phải tốn sức cũng có thể dễ dàng dẹp bỏ ý định của cha con Tu Kiệt.
Cố Dã ngủ được vài tiếng, sáng sớm bị Từ Di Nhiên lôi ra “vận động” nên sức lực hao mòn. Trong lúc người lớn nói chuyện, Cố Dã không chống chọi lại được cơn buồn ngủ, khép hờ mi mắt ngả đầu vào hõm vai Từ Di Nhiên.
A Nhĩ và Tu Kiệt cùng lúc xuống lầu, sắc mặt cả hai cực kỳ nghiêm trọng, Tu Kiệt thảm nhất bởi lực đấm A Nhĩ gần như tuyệt đối, khiến mặt mày anh bầm tím trầy xước.
Thấy nụ cười ẩn ý của Từ Di Nhiên, A Nhĩ lẫn Tu Kiệt đều vội vàng tránh né ánh mắt, bị cô bắt gặp tận giường thật sự rất khó để giải thích, cho dù có oan chắc chắn cô cũng sẽ không tin.
"Chuyện gì vậy? Đánh nhau à?" Lão Tu ngạc nhiên cao giọng, nhìn thấy con trai bị đánh liền nổi xung thiên, nhưng A Nhĩ là người của Từ Di Nhiên nên không tiện ra mặt đòi công bằng.
"Tranh thủ thời gian." Từ Di Nhiên thong thả đứng dậy, lên tiếng nhắc A Nhĩ và Tu Kiệt đang đấu mắt nhau, một tay kéo Cố Dã đứng lên, nói với lão Tu: "Bọn con đi trước."
Không kỳ kèo thêm nữa, Từ Di Nhiên cùng Cố Dã ra xe đang đợi trước nhà, ông bà Từ nói vài câu cũng theo ngay sau đó, ai cũng tươi tắn riêng A Nhĩ mang bầu trời xám xịt ngồi vào ghế lái phụ.
Do ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-trai-ngoan-ve-lam-chong/1734405/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.