Trước hành động kích động lòng người của Tu Kiệt ở cổ, Từ Di Nhiên thản nhiên không có phản ứng, đẩy anh ra một cách nhẹ nhàng, lạnh nhạt nói: "Em muốn nghỉ ngơi, anh ra ngoài đi."
"Di Nhiên."
"Đừng khiến em trở nên chán ghét anh." Từ Di Nhiên hạ thấp giọng cảnh báo, biểu cảm cũng đã sớm mất kiên nhẫn.
Sau khi Tu Kiệt ủ rũ ra khỏi phòng, Từ Di Nhiên tựa đầu vào lưng ghế nhắm mắt, rầu rĩ chuyện Tu Kiệt sớm muộn gì Cố Dã cũng biết, để lâu chỉ gây thêm rắc rối.
Giải quyết xong việc cho lão Tu, Từ Di Nhiên cùng A Nhĩ nửa đêm mua vé máy bay trở về, nhất quyết không nán thêm một phút nào. Lúc nói chuyện điện thoại với Cố Dã, nghe thấy giọng anh cũng đủ khiến Từ Di Nhiên áy náy, ngồi máy bay suốt hai tiếng trong đầu cô chỉ mãi nhớ đến hình ảnh chàng hoàng tử bé của mình đang ngủ.
Chưa bao giờ Từ Di Nhiên lại cảm thấy trách nhiệm gia đình nặng nề đến như hiện tại, nhưng bù lại luôn có một người ở nhà chờ cô quay về.
Về đến nhà ông bà Từ cũng đã hơn hai giờ sáng, Từ Di Nhiên gọi điện cho ông Từ mở cửa.
Rất nhanh, ông Từ thức dậy mở cửa cổng, Từ Di Nhiên mệt mỏi lê chân bước vào trong, uể oải lên tiếng chào: "Bố."
"Sao không đợi sáng mai rồi về?" Ông Từ vừa khóa cổng vừa hỏi.
Từ Di Nhiên lo lắng lắc đầu, bất đắc dĩ đáp: "Chịu thôi, để Cố Dã một mình con không an tâm."
Ông Từ bật cười thành tiếng, vỗ vai Từ Di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-trai-ngoan-ve-lam-chong/1734400/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.