Mắt Cố Dã giật giật, tay cầm điện thoại bất giác rung lên, nhìn cảnh tượng kích thích lòng người khiến anh chết sững tại chỗ, cảm giác thế giới trước mắt mình dường như sụp đổ, anh không chút nghĩ ngợi tắt máy chạy ào ra ngoài. Rời khỏi cửa hàng, Cố Dã đến chung cư của Từ Di Nhiên tìm cô, bảo vệ nói cô vẫn chưa về nhưng vẫn cho anh vào khu chung cư đợi. Theo số nhà bác bảo vệ nói, Cố Dã ở trước cửa đợi Từ Di Nhiên, anh suy sụp ngồi bệt dưới nền lạnh lẽo, người đàn ông mang dáng vẻ thư sinh bề ngoài mỏng manh, bộ dạng đau buồn càng khiến người khác xót thương. Hơn nửa tiếng sau khi Cố Dã đến, Từ Di Nhiên cũng về tới, vừa bước chân ra khỏi thang máy đã thấy anh ngồi bệt dưới sàn gục mặt vào đầu gối ngay trước nhà cô. Từ Di Nhiên nhếch môi cười, cất bước đến gần chỗ anh, cố ý quay lại trạng thái thờ ơ: "Anh đến đây làm gì?" Nghe tiếng Từ Di Nhiên, Cố Dã lập tức ngẩng đầu nhìn cô, nước mắt anh chảy ra đầy ấm ức, anh đứng dậy cùng với biểu cảm nghiêm trọng trách móc cô: "Em đã không thật lòng, còn muốn kết hôn với anh?" Từ Di Nhiên cười lạnh, tựa vai vào tường với bộ dạng không không bận tâm: "Cũng chẳng phải anh hết lần này đến lần khác từ chối?" "Anh..." Cố Dã nghẹn ngào không nói thành lời, nước mắt cứ tuôn ra như một đứa trẻ. Từ Di Nhiên vừa xoay người mở cửa, tiếng Cố Dã uất nghẹn vang lên: "Anh muốn kết hôn với em." Khóe môi Từ Di Nhiên cong lên, cô vẫn đứng yên ở đó, ngón trỏ gõ trên tay cầm cửa chứa theo tâm sự, nghiêm túc hỏi: “Nếu em nói em không phải là một cô gái còn trong trắng?” “Anh không quan tâm, anh chỉ muốn em thôi.” Tiếng khóc Cố Dã nấc theo từng cơn, anh không cần biết trong quá khứ cô như thế nào, nhưng ngay giờ phút này anh chỉ muốn cùng cô trở thành một đôi không ai được phép xen vào. Trong lúc mãi nghĩ ngợi, Cố Dã bất ngờ bị Từ Di Nhiên kéo tay anh với một lực mạnh vào trong nhà. Cả căn phòng chìm trong bóng tối, Cố Dã hoang mang nhìn khắp nơi, thêm một lực mạnh tác động lên cơ thể từ phía sau khiến anh ngã xuống sofa. Đang lồm chồm ngồi dậy, hai vai Cố Dã bị nhấn xuống, môi anh bị môi Từ Di Nhiên hôn lên. Cố Dã bất động, mắt mở to nhìn lên trần nhà, cơ thể trống trơn lạnh lạnh, đối diện với sự tấn công dữ dội của Từ Di Nhiên, anh buông thả bản thân đáp lại cô. Thân xác cũng đã trao, Cố Dã đã trở thành người của Từ Di Nhiên, sau này vẫn muốn là người của cô, nhưng là duy nhất mà không phải chia sẻ với bất kỳ ai. Vừa mới ngủ thiếp đi, Cố Dã giật mình tỉnh dậy vì tiếng chuông điện thoại của Từ Di Nhiên, anh hé mắt mơ màng thấy cô đang nghe điện thoại, nhưng đấu tranh thất bại với cơn buồn ngủ, anh lại rơi vào giấc ngủ sâu. Mặt trời lên tới đỉnh đầu, ánh nắng gắt bên ngoài làm căn phòng cũng sáng lên một chút, Cố Dã cựa người thức giấc, tỉnh táo lại một chút mới thấy quần áo vươn vãi khắp nơi từ trên ghế đến sàn nhà khiến khung cảnh có chút “xấu xa”. Đứng lên thu dọn quần áo, sau đó vào toilet tắm rửa, Cố Dã để ý thấy trong nhà Từ Di Nhiên rất đơn giản, chính xác hơn ngoài những thứ cần thiết đều không có gì nữa, khiến căn hộ trở nên trống trải lạnh lẽo. Trong phòng ngủ, đập vào mắt Cố Dã là chiếc giường màu xám phẳng phiu mới tinh như chưa từng có ai nằm lên, thậm chí một sợi tóc mỏng cũng không có. Trở lại phòng khách, Cố Dã mở rèm cửa, ánh nắng tràn vào trong làm căn nhà trở nên sáng sủa ấm áp hơn hẳn, trong lòng anh dâng lên nhiệt huyết muốn biến nơi này trở thành tổ ấm của anh và cô. Trong lúc tâm tình đang phấn khởi, Cố Dã tìm điện thoại gọi điện cho Từ Di Nhiên, câu đầu tiên đã mạnh mẽ tuyên bố: "Chúng ta đăng ký kết hôn đi." Không có tiếng trả lời, cảm xúc Cố Dã bỗng tuột dốc không phanh, chính lúc ấy tiếng mở cửa phát ra, anh quay đầu ngỡ ngàng khi nhìn thấy Từ Di Nhiên bước vào nhà. Trên mặt Từ Di Nhiên không giấu nổi vui vẻ vẫn phải nén cười lại, vứt chìa khóa lên tủ giày, xách hai túi đồ ăn vào nhà. "Em không đồng ý sao?" Cố Dã biểu cảm uất ức, mày chau lại buồn bã. Từ Di Nhiên ngồi xuống ghế, bày thức ăn ra bàn, chậm rãi đáp: "Người ở Cục dân chính cũng phải nghỉ trưa" Cố Dã ngớ ra liền tươi cười trở lại, đang vui chợt nhớ lại chuyện đêm qua mặt mũi trở nên bí xị, anh ngồi xuống cạnh Từ Di Nhiên, thở dài chán nản: "Còn Chính Vũ thì sao? Em định để cậu ấy làm tình nhân?" "Anh thấy được thì được." Từ Di Nhiên nín thở để không bật cười. "Đương nhiên là không được." Cố Dã bức xúc lên giọng, vẻ mặt khổ sở như sắp khóc đến nơi: "Anh với cậu ấy là anh em, làm sao có thể..." "Khi nào em yêu cả hai mới khó xử, đằng này..." Từ Di Nhiên cố ý kéo dài giọng trêu Cố Dã, trước đây bảo kết hôn cứ dây dưa không chịu, lúc giặc đến mới lo cuống cuồng lên đánh. "Bỏ đi, anh cũng không thể giành em với cậu ấy." Dù người hiện tại được ở bên cạnh Từ Di Nhiên lúc này là Cố Dã, người đến trước cũng là anh, nhưng trong đầu anh cứ mãi nhớ về hình ảnh trong đoạn clip nhận được, để rồi lòng dạ cứ rối bời lên vì không biết chuyện đêm qua bản thân đã làm đúng hay sai. Thấy vẻ mặt sầu não nhăn nhó như mất của của Cố Dã, Từ Di Nhiên bật cười, tiến mặt gần tới mặt anh thỏ thẻ: "Em mỗi ngày đến cầu hôn anh không chịu, bây giờ tiếc nuối?" Thấy tâm tình Cố Dã càng lúc trầm xuống, Từ Di Nhiên mím môi cười, ánh mắt tràn ngập mật ngọt nhắc nhở: "Từ giờ phải giữ em chặt vào." Nét cười dần hiện trên gương mặt ngây ngô của Cố Dã, dù mối quan hệ tình cảm này đến vội vã nhưng để lại những lưu luyến khó quên. Từ Di Nhiên cầm đũa lên, nhét vào tay Cố Dã, nghiêm túc nói: "Trước đây em không muốn kết hôn, nhưng em chấp nhận giam mình vì anh." Nghe được những lời này, Cố Dã nở nụ cười mãn nguyện, anh cũng như Từ Di Nhiên, từ một người chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương lại rơi vào lưới tình của cô. Hết buổi trưa, lúc chuẩn bị đi đăng ký kết hôn, Cố Dã mới nhớ không mang theo hộ khẩu, nào ngờ Từ Di Nhiên cầm hai cuốn sổ màu đỏ giơ trước mặt anh. Trong Cục dân chính, ngoài việc đăng ký kết hôn, Từ Di Nhiên còn chuyển chủ sở hữu căn biệt thự ở ngoại ô, nhà hàng, xe ô tô, sổ tiết kiệm,... gần như giao tất cả tài sản cô có cho Cố Dã. Có thể xem là quen biết đã một thời gian tương đối, tin đồn cũng nghe đến lờn tai, đến tận giây phút này Cố Dã mới biết điều kiện thật sự của Từ Di Nhiên, cũng không ngờ cô có thể hào phóng đến mức thoải mái chuyển tài sản lớn cho anh. Từ Di Nhiên cho không sợ, Cố Dã nhận lại sợ, anh bất an thì thầm với cô đang ký giấy với giọng điệu nghiêm trọng: "Em không sợ anh ôm hết bỏ trốn à?" Ký giấy xong, Từ Di Nhiên thư thả nhìn Cố Dã, chậm rãi đáp: “Anh có mọc cánh cũng không thoát nổi đâu." Cố Dã bĩu môi, thầm nghĩ chưa từng thấy ai lại tin người như Từ Di Nhiên. Thật ra, đều do anh không biết con người cô nguy hiểm đến mức nào. Trước cửa Cục dân chính, Cố Dã cầm cuốn chứng nhận đăng ký kết hôn màu đỏ giơ dưới mặt trời, anh mải mê ngắm nhìn, bây giờ anh và Từ Di Nhiên đã chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp. Trên đường về, Từ Di Nhiên nói trước có Cố Dã biết những chuyện anh bắt buộc phải biết: "Ít nhất giữa năm sau mới có thể tổ chức hôn lễ. Anh không cần về nhà bố anh, nghỉ việc ở công ty với cửa hàng, tốt nhất đừng dính líu đến bọn họ nữa." "Nhưng..." Cố Dã ngập ngừng miễn cưỡng. Môi Từ Di Nhiên cong lên, mắt nhìn thẳng phía trước, chuyên tâm lái xe, nhẹ nhàng nhắc: "Anh ở nhà chuyên tâm vẽ tranh, làm con rể ngoan, người chồng tốt, còn lại để em lo." Sống mũi Cố Dã cay cay, anh cố gắng bao nhiêu năm vẫn chưa thể thực hiện ước mơ lớn nhất đời mình, giờ đây anh lại được cô gái anh yêu giúp anh thực hiện giấc mơ đó, anh cảm động nghẹn ngào nói: "Cảm ơn em, vì đã chọn anh." Từ Di Nhiên mỉm cười, ánh mắt vẫn hướng về trước tập trung lái xe, thật ra cô phải nói lời xin lỗi anh mới đúng, cô thường xuyên ở sòng bạc, thời gian về nhà rất ít, để anh kết hôn với cô cũng chẳng khác gì cho anh vỏ nhưng không có ruột. Chuyện nhà cửa Từ Di Nhiên không rành, nên chỉ đẩy xe theo sau Cố Dã trong siêu thị, anh nói được là được, không được chính là không được. Mọi thứ đều được anh lựa chọn cẩn thận, bởi anh sẽ trở thành hậu thuẫn vững chắc của Từ Di Nhiên, vậy nên việc gì cũng phải thật hoàn hảo nhất có thể. Mua đồ cho nhà xong, Từ Di Nhiên đưa Cố Dã đến trung tâm thương mại, mua quần áo mới cho anh, đều là hàng hiệu cao cấp, từ đồ ngủ đến đồ mặc ra ngoài, giày dép cũng chọn loại tốt nhất. Lúc trở về nhà trời vừa tối, Từ Di Nhiên phụ Cố Dã sắp xếp đồ, loay hoay mấy tiếng đồng hồ mới xong xuôi. Nhìn lại một lượt, Từ Di Nhiên hiện tại mới cảm nhận được trong căn nhà cứ ngỡ nơi tạm bợ lại có thể trở nên ấm áp tràn ngập hơi người. Lần đầu ăn đồ Cố Dã nấu, Từ Di Nhiên mới nhớ đã lâu lắm rồi chưa ăn cơm nhà, nhà mẹ cô cách không xa nhưng mỗi lần về đều càm ràm chuyện chồng con nên cô rất hiếm khi về. Từ Di Nhiên vừa ăn vừa cảm thán: "Anh học nấu ăn từ khi nào vậy? Ngon lắm" "Từ nhỏ anh đã tự học từ nấu nướng tới những việc khác, việc nhà và vẽ tranh là hai thứ anh giỏi nhất." "Nhà bố anh không có người giúp việc sao?" Từ Di Nhiên nghi hoặc hỏi với ý dò xét. Nụ cười Cố Dã gượng gạo, mi mắt sụp xuống, tâm trạng sáo rỗng trả lời: "Ở đó, anh không hòa nhập được, anh giống như một khách trọ." "Em sẽ bù đắp lại tất cả cho anh, một thứ cũng không thiếu." Từ Di Nhiên lên tiếng an ủi Cố Dã, từ lúc tìm hiểu về anh thì cô cũng đã nghĩ đến ngày bắt cả nhà lão Cố phải quỳ xuống dưới chân anh cầu xin, giờ đây anh là chồng cô, trả đũa những người bắt nạt chồng cô đó là việc nhất định phải làm. "Anh có tất cả rồi." Cố Dã thật lòng nói, kể từ khi Từ Di Nhiên xuất hiện thì cuộc sống của anh cũng đã thay đổi, có những niềm vui và cảm xúc chưa từng nghĩ sẽ có. Đi lên cùng một hoàn cảnh, Cố Dã vẫn giữ được tâm hồn thanh khiết, còn Từ Di Nhiên vốn đã trở thành một người có quá nhiều thù hận chất chứa. Nhưng ít ra thì Từ Di Nhiên cũng đã gặp được Cố Dã sớm, muộn thêm tý nữa có lẽ anh bị người khác lừa bán qua biên giới cũng không hay. Điện thoại Từ Di Nhiên chợt reo lên, cô nghe xong điện thoại liền đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài: "Em đến sòng bạc, không cần chờ cửa." Cố Dã bất động dõi mắt nhìn theo Từ Di Nhiên đang mang giày liền thở dài buồn bã, ngày đầu về chung một nhà cô lại bỏ anh lại một mình. Tắm rửa xong nằm xuống giường, Cố Dã ngửi được mùi vải mới, lớp đệm vẫn đàn hồi nhưng cứ ngỡ đang nằm trên tảng đá lạnh, không cảm nhận được từng có hơi người nằm lên. Mất rất lâu, Cố Dã mới có thể chìm vào giấc ngủ... Sòng bạc lúc mười một giờ đêm, Từ Di Nhiên ngả người trên ghế trong phòng làm việc, những làn khói từ miệng phả ra trắng xóa. Từ ngoài vào, A Nhĩ tung tăng ngồi xuống ghế ở phía trước bàn làm việc, cười cười thích thú: "Em còn tưởng phải dây thêm ít nhất cả tuần." Từ Di Nhiên hút một hơi thuốc lá, chậm rãi nhả khói, ánh mắt mơ màng, bình thản đáp: "Đánh nhanh rút lẹ, đêm dài lắm mộng." A Nhĩ cười tít mắt, sực nhớ chuyện quan trọng liền nở nụ cười tinh quái: "Phải rồi chị, Cố Chính Vũ hôm nay có gọi điện hai lần, muốn gặp chị bàn giao cổ phần." Thấy Từ Di Nhiên cười lạnh không nói, A Nhĩ hăng hái tiếp lời: "Nhìn thông minh trí thức, vào tay chị chỉ còn biết suy nghĩ bằng thân dưới." Từ Di Nhiên cười nhạt, gõ nhẹ đầu thuốc đã cháy vào trong gạt tàn, nghiêm túc nhắc nhở: "Đừng để Cố Dã nghe thấy, anh ấy vì Cố Chính Vũ mà không vui." "Yes madam!" A Nhĩ đứng thẳng, giơ tay chào nghiêm, vui vẻ đi ra ngoài. Từ Di Nhiên lắc đầu cười khổ, có A Nhĩ đôi khi thấy phiền, nhưng không có lại thấy thiếu thiếu gì đó. Còn chưa được năm phút, A Nhĩ quay trở lại, mang theo biểu cảm nham hiểm thông báo: "Chị, Cố Chính Vũ đến."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]