Chắc là cô bị bệnh nên váng đầu rồi, thiếu gia sao có thể để ý cô chứ, lạicòn đang dịu dàng mang cô đi đâu? Nhưng tai cô nghe tiếng nhịp tim anhđập thình thịch rõ ràng, nhịp chân bước đều đặn mà vững chãi, hơi thở ấm áp và mùi hương nam tính quen thuộc, cánh tay to lớn và rắn rỏi đó, làanh không sai. Thiếu gia làm cô bối rối quá, mái đầu càng cuối thấp, côgật gù như người trong cơn say, miệng nhỏ bật ra những thở khò khè vàthỉnh thoãng là những tiếng ho nho nhỏ, môi đỏ mấp máy. “ Không... thiếu gia... phải...” Giọng nói yếu ớt đến vô lực. 
Mi mắt anh điệuthấp nhìn bóng dáng nho nhỏ trong ngực, cô rất nhẹ, ôm trên tay giốngnhư ôm một con thú bông cỡ lớn, mềm mại và mịn màng, còn có một chút hơi ấm truyền sang người anh cách một hai tầng vải, thông qua lớp da thịtcách nhau rất gần, tai nghe thấy nhịp thở đều đặn có phần trúc trắc củacô, nghe tiếng cô lầm bầm nhỏ xíu, thấy mái tóc gật gật, trong lòng anhlại thấy mềm đi một mảng. Đi theo anh hình như cô chưa có điều tốt đẹpgì, anh bị ghẻ lạnh đồng nghĩa với việc cô cũng vậy, ấy thế mà chưa nghe thấy cô oán thán lần nào. Là cô âm hiểm khó lường che dấu cảm xúc bảnthân hay là vì cô quá ngốc. 
Một đường mang cô vào đến bếp, anhnhẹ nhàng đặt cô xuống ghế ngồi, ánh mắt cô vẫn còn hơi mê man và ngâyngốc trước sự chăm sóc của anh, đúng hơn là sự quan tâm châm lo củangười khác, ánh mắt cô nhìn sang, thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-tinh-yeu-thieu-gia-dung-ma/60656/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.