Tích tịch tình tang...ngựa anh đi trước võng nàng theo sau...
Một ngày xuân đẹp trời, người ta thấy Quan tri huyện cưỡi ngựa đi trước, võng người nữ theo sau được đám hầu che chắn kĩ càng.
Hiển nhiên đây là Quan đang làm lễ cưới, dân huyện An Lạc không một ai biết vợ Quan là con gái nhà ai, họ chỉ biết đó là một người con gái rất xinh đẹp.
Dân làng thi nhau hò reo chúc mừng Quan ta rước được vợ đẹp, Đức Khiêm ngồi trên lưng ngựa vui vẻ cười đến đơ hết cả miệng, Vân Nguyệt ngồi võng có mạng che nhìn ra bên ngoài, trước giờ gặp ai Vân Nguyệt cũng mang vẻ mặt ba phần cười, hôm nay phá lệ nụ cười thật sự vui vẻ chân thành.
Tối đến tại phủ tri huyện.
Đức Khiêm loạng choạng bước vào phòng tân hôn, người hầu dìu Quan đến cửa thì tự giác lui ra.
Vân Nguyệt thấy người nọ đứng còn không vững liền nhanh chân đi đến đỡ, nào ngờ vừa đến gần đã bị Đức Khiêm bế ngang xoay vòng tròn.
Vẻ mặt cậu phấn khích đến lạ thường, cậu cười ha hả vừa xoay vòng vòng vừa nói lớn :"Cuối cùng cũng lấy được bé Trăng rồi...hoan hô...hú..."
Vân Nguyệt nhoẻn miệng cười khúc khích, nghe tiếng cậu hơi lớn cô liền đưa tay bịt lại miệng cậu :"Suỵt...cậu nói lớn thế lỡ người ta nghe được thì sao ?"
Đức Khiêm ôm Vân Nguyệt đi lại giường, cậu cười tươi rói bảo :"Thì kệ chứ sao...đứa nào dám bàn tán chuyện của Quan thì bị ăn hèo."
Vân Nguyệt nghe thế ngạc nhiên, xong lại đùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-quan-huyen-ve-lam-chong/3305160/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.