Hôm ấy ánh chiều tà chiếu rọi lên bóng người cậu Khiêm đang cõng cô Nguyệt thong dong vững vàng đi trên con mương nhỏ.
Cậu Khiêm vẫn như ngày nào, vẫn ít nói như xưa. Suốt dọc đường đi cậu cứ im lặng, còn người trên lưng cậu thì đang phấn khích đến lạ thường. Dẫu sao cũng là lần đầu tiếp xúc thân mật với người thương thế nên cô ba nhà ta có đôi phần hơi run rẩy.
" Từ ngày thầy mất, em cũng không có dịp gặp lại cậu nữa."
" Ờ."
" Cậu vẫn sống tốt chứ ạ ? "
" Tôi vẫn sống tốt, vẫn ăn cơm ngày ba bữa."
"..."
" Thế cậu thường ăn cơm với cá hay ăn với rau nhỉ ? "
" Tôi ăn cơm trắng."
"..."
Câu chuyện cơm cá nhanh chóng đi vào ngõ cụt, thế nhưng Vân Nguyệt vẫn không bỏ cuộc. Cô vẫn hừng khí thế tìm câu chuyện mới.
" Thế cậu có định đi thi hương không cậu ? Cậu giỏi thế ắt hẳn sẽ có danh trạng cho mà xem."
Đức Khiêm nghe đến đó thì bỗng khựng lại, chắc cậu không ngờ rằng Vân Nguyệt lại hỏi như thế. Bởi lẽ những người nghèo không có chỗ đứng trong xã hội này như cậu sẽ không ai nghĩ rằng cậu có thể thi đạt được danh trạng. Trước giờ chỉ có Vân Nguyệt mới nói thế !
" Tôi không giỏi như cô ba nói đâu."
" Giỏi mà ! Cậu Khiêm trong mắt tôi là giỏi nhất rồi, còn ai giỏi hơn cậu được."
Đức Khiêm sững người hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-quan-huyen-ve-lam-chong/2822588/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.