Lại tiếp đó mấy hôm liền, ngày nào Vân Nguyệt cũng mang cơm trưa ra cho cậu Khiêm.
Có hôm Đức Khiêm buồn bực nghĩ : Rõ là hôm nọ còn bảo có người thương rồi mà sao giờ cứ một hai mang cơm ra cho cậu ?
Rõ là nghĩ như thế nhưng Đức Khiêm lại hèn mọn tận hưởng những giây phút ấy, dẫu cậu biết rằng nó sẽ có ngày kết thúc.
Hôm nay nhà Bùi gia có giỗ thế nên Vân Nguyệt chẳng thể mang cơm trưa ra được, cô bảo Thu Cúc mang cơm và nhắn với cậu Khiêm rằng chiều cô ra.
Hôm đó Đức Khiêm có cơm ngon trước mặt nhưng ăn vào cậu cứ thấy nhạt nhẽo chả có vị ngọt như mọi hôm nhỉ ?
Đến chiều cậu Khiêm ráng nán lại chờ cô Nguyệt nhưng quá giờ lại chẳng thấy cô đâu, mình cậu ngồi đó thẩn thờ... mọi thứ cô ban cho cậu như một giấc mơ và giờ có lẽ giấc mơ ấy cũng nên kết thúc và cậu phải tỉnh lại rồi nhỉ ?
Chạng vạng tối Đức Khiêm lững thững đi những bước thật chậm thật chậm, cậu sợ cậu đi nhanh cô Nguyệt có đến cậu lại không gặp được.
[...]
Từ sáng sớm kẻ ra người vào Bùi gia đông nghịt, quan to khách quý cứ thế ào ạt đến ăn giỗ.
Hôm nay là giỗ nội Vân Nguyên, Vân Nguyệt. Tức là cha của Bùi Hanh, ông lão Bùi khi trước cũng là bá hộ thế nên giao lưu với người này người kia rất nhiều. Nay giỗ ông người ta hiển nhiên cũng đến rất đông đủ.
Đến quá trưa đám giỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-quan-huyen-ve-lam-chong/2822574/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.