Đức Khiêm bế Vân Nguyệt về nhà mình, chiếc nhà lá đơn sơ nhưng lại cực kì ngăn nắp gọn gàng.
Vân Nguyệt được Đức Khiêm bế ngồi lên giường, chiếc giường bình thường đơn sơ nơi gần cửa nay lại được điểm tô thêm bởi cô Vân Nguyệt càng làm cho ngôi nhà rực rỡ hơn mọi lần gấp bội.
Đức Khiêm chẳng biết nghĩ gì chỉ thấy cậu cụp mắt lủi thủi đi lấy nước cho Vân Nguyệt, ly trà nóng hôi hổi được cậu Khiêm bưng ra đưa cho cô Nguyệt.
Vân Nguyệt mỉm cười nhận lấy rồi nói : " Cảm ơn cậu Khiêm nhé ! "
Đức Khiêm gật đầu rồi lại mở ngăn tủ lục lọi tìm kiếm cái gì đó, một lúc sau Vân Nguyệt thấy trên tay Đức Khiêm cầm cái bình nhỏ có vẻ như là đựng thuốc.
Quả nhiên Vân Nguyệt nhìn không sai, sau khi tìm được bình thuốc trị thương ngoài da rồi thì Đức Khiêm đưa nó cho Vân Nguyệt rồi nói : " Đây là thuốc bôi da, Nguyệt bôi vào mấy vết thương trên lưng đi...không khéo nó để lại sẹo thì khổ."
Vân Nguyệt đón lấy bình thuốc, Đức Khiêm xoay người đi chỗ khác, cậu nghe tiếng vải sột soạt có lẽ là Vân Nguyệt đang cởi áo.
Vân Nguyệt cố vươn tay bôi nhưng chẳng được, làm người sao chỉ có hai con mắt ấy nhở ? Phải chi có thêm con mắt thứ ba để nhìn sau lưng này...giờ thì chả thấy gì để mà bôi cả, tay vươn thì đuối hết cả rồi mà chả thấy dính miếng thuốc nào vào vết thương.
Vân Nguyệt thở phì phò từ bỏ, lúc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-quan-huyen-ve-lam-chong/2822570/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.