Bẵng đi một thời gian, dạo gần đây Bùi Hanh rất ít khi về phủ, hôm nay là ngày hiếm ông quay lại.
Giữa trưa nghe tin người hầu đến báo cô ba Vân Nguyệt bị ngất xỉu, ông hết hồn liền vội vội vàng vàng chạy về, xui sao vừa vào đến phủ đã bị người ta tông thẳng vào mình.
Bùi Hanh bị tông trúng nhíu mày định mắng nhưng nhớ lại đây là người thăm khám cho Vân Nguyệt, ông đành sửa lời thành hỏi thăm :"Ngươi khám bệnh cho cô ba à ? Cô ba có bị gì nghiêm trọng không ?"
Thầy lang cúi đầu cung kính thật lòng đáp :"Dạ bẩm ông cô ba chắc là do suy nhược cơ thể thôi ạ, dù gì lúc nhỏ cô ấy cũng..."
Nói đoạn ông ta thức thời im bặt, Bùi Hanh nhíu mày càng sâu gặng hỏi :"Chỉ có như vậy thôi à ?"
Thầy lang cúi đầu chẳng nhìn rõ biểu cảm, Bùi Hanh chỉ biết hình như ông ta suy tư một lúc rồi mới run giọng nói nhỏ :"Dạ theo như con khám thì chỉ có vậy, nhưng...sắc mặt và tinh thần cô ba hình như không tốt lắm...cái này thật sự con khám không ra bệnh..."
Bùi Hanh hít sâu một hơi, ông lại nghe vị thầy lang kia gấp gáp nói tiếp :"Dạ bẩm ông nếu ông không hỏi gì nữa thì con xin phép đi đây, con đang gấp lắm ạ."
Bùi Hanh nghe vậy thuận miệng hỏi :"Ngươi làm gì gấp vậy ?"
Vị thầy lang len lén nhìn xung quanh rồi nói nhỏ:"Dạ bẩm ông con phải đi xem nhà ông Phi trích máu nhận thân ông ạ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-quan-huyen-ve-lam-chong/2822533/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.