Đỗ Sùng Hòe không vội động,hắn vừa vuốt ve vật nửa người dưới tượng trưng cho hắn,vừa cho hắn thời gian thích ứng sự hiện hữu của mình.
Tĩnh Khiêm thở dài,cảm giác được trong đau cổ có thêm luồng khoái cảm,hai luồng sóng vừa nóng vừa lạnh đồng thời đánh úp về phía hắn,làm hắn tiến thối lưỡng nan như con thuyền nhỏ bồng bềnh giữa biển.
“Bảo bối,có phải dần dần thấy thoải mái không?” Đỗ Sùng Hòe lấy ra mảnh vải nhét trong miệng hắn,đôi môi cố ý chạm nhẹ qua môi hắn nói nhỏ.
“Anh... quả thực vô cùng quá đáng... muốn gì thì một đấu một với tôi,như vậy mới là anh hùng hảo hán?...” Tĩnh Khiêm thở hỗn hển nói,nhưng vẻ mặt kiêu ngạo mang theo nét quyến rũ khó cưỡng,đến nỗi ánh mắt Đỗ Sùng Hòe thiếu chút nữa rung động.
Đỗ Sùng Hòe nhướng cao khóe miệng,không chút phật lòng lời hắn.”Tôi vốn không phải anh hùng hảo hán gì,cậu quên tôi là người Long Phượng bang sao,làm sao nói chính nghĩa?” Không đợi y mở miệng phản bác,Đỗ Sùng Hòe cúi đầu xuống lần nữa cùng hắn quấn giao chung một chỗ,đầu lưỡi nóng bỏng trở lại chỗ cũ,quấy mạnh tàn sát bừa bãi trong miệng hắn,hôn sâu cơ hồ làm hắn thở không nổi,giống như nôn nóng đoạt lấy tất cả của hắn,không cho hắn một cơ hội chạy trốn.
Dấu hôn đỏ như hoa hồng,không chút lưu tình rơi xuống cần cổ cùng ***g ngực giống như thành thích của mình,cũng như tuyên bố hắn thuộc về mình.
Tĩnh Khiêm không chịu nghe theo vùng vẫy,chỉ là tứ chi bị trói chặt,lửa nóng xâm nhập thật sâu,để cho hắn càng ngày càng khó giữ vững,lý trí cũng dần dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-my-nam-quat-cuong/55471/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.