Ban đêm, độ ẩm tương đối 40%, nhiệt độ không khí….. Ước chừng cỡ mười độ đi.
Địa điểm: cây tùng trước thư phòng của Đinh Trình Ung trong truyền thuyết chưa từng gặp mặt.
Ta nhìn chăm chắm nhánh cây nho nhỏ rồi mới tiện tay bẻ ----- cây tăm kiểu mới của ta, cùng Cát Tường ngồi xổm ẩn nấp tại cây tùng trước thưphòng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm ánh sáng trong thư phòng.
Cát Tường: “Tiểu…… Tiểu thư……”.
“Làm gì?” Ta hỏi đầu cũng không quay lại.
“Em cảm thấy…… Ân…… Cảm thấy……”.
“Có rắm mau phóng! Không thấy tiểu thư nhà ngươi bề bộn nhiều việc sao?”Vội vàng xem chừng thư phòng kia khi nào thì tắt nến, vội vàng chú ý khi nào thì “Người trong phòng đi chưa”.
Ta chà xát hai tay bị giónúi thổi hơi lạnh, con bà nó, may mắn trời hôm nay còn chưa có muỗi, nếu không ngày mai ta và Cát Tường phỏng chừng phải bị hút thành hai xáckhô.
Thanh âm của Cát Tường có chút ủy khuất truyền đến: “Buổitối hôm nay em nửa miếng khoai lang cũng chưa ăn đâu…… Cho nên…… Ngườita thật sự không muốn phóng….. Nhưng mà…... Kỳ thật…… Chính là muốnnói…… Đêm tối như vậy, vì sao chúng ta phải gắn hai cành cây nhỏ lênđỉnh đầu như vậy? Nó đâm vào đầu em, đau quá a……”.
Ta quay đầuliếc nàng một cái, lấy tay xoa xoa cái mũi có chút ngứa, nói: “Cái gìchúng ta, không gồm ta a, rõ ràng chỉ có một mình ngươi”.
“Đúng vậy nha…… Vì sao tiểu thư không cần gắn, vậy em cũng……”.
Ta tỏ vẻ đương nhiên trả lời: “Này không phải tốt cho sức khỏe ngươi sao ~ tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-ma-van-tai/80154/chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.