Lạc Dương có một đóa hoa Bá Vương.
Mọi người đều nói Tây Tấn, hoàng đế là một báo vật.
Tấn Huệ đế nói, không thích cháo, cũng không thích ăn thịt bằm?
“Phong lưu tài giỏi đẹp trai”, là một vấn đề cá nhân.
Người người đều nói Tây Tấn tốt, chàng trai đẹp chạy trên đất
Bảy bậc hiền thánh của khu vườn Trúc Lâm, đối với rượu và ca hát, có bao nhiêu nhân sinh.
Những chàng trai đẹp khi tụ tập lại với nhau, đều có thể hướng đến chuyện kia?
Mọi người đều nói Tây Tấn tốt, đã sớm vượt qua cả chuyện ăn mặc, mà còn là ăn mặc thật đẹp!
(Vân Vân: Bài thơ dưới sự trợ giúp của ss vinhanh-annkasi. Iu ss)
Chuyện kể rằng.......
Thời gian: Vĩnh Hi nguyên niên.
Địa điểm: trên một con đường ở Lạc Dương.
Một oa nhi mặc loại gấm tinh tế, trên cổ quàng một cái áo lông chồn bạc hảo hạng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn mềm mại ngẩng lên, vươn cánh taynhỏ bé mềm mại, hướng về phía chủ quán bánh ngoắc một cái, từ xoang mũiphát ra một tiếng: “Ân hừ~“.
Chủ quán đáng thương tên là Đạ Bánh, mặt xanh xao, hai chòm râu chữ bát bị gió bắc thổi thật xơ xác, khókhăn nuốt nước miếng, nói: “Tiểu thư, ngài muốn hương vị gì đây? Tiểunhân làm cho ngài đầu tiên!“.
Oa nhi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt rất là sắc bén, chu cái miệng hồng nhuận, nói: “Mè, lạc, hành, bánh rán cay, mỗi thứ một cái!“.
Đạ Bánh sửng sốt, đã xanh xao nay càng tái mét, cười gượng nói: “Bánh mè..... Bán...... Bán hết.......”
”Hử? Bán...... Hết.........?” Oa nhi nâng lông mày, khóe miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-ma-van-tai/80144/chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.