Ta cảm giác đầu mình bị đập vào cửa gỗ, va chạm rất mạnh, ôi! quả là rất đau......
Chuyện gì đã xảy ra? Mơ thấy ác mộng sao!
Không...... Không đúng!
Ý thức được mình không phải nằm mơ, ta khẽ mở mắt, ôm lấy ót, mơ màng nhìn những thứ trước mắt......
Một chiếc xe ngựa lộng lẫy không người lái, bên trong ngoài ta ra thì không có một ai, hơn nữa ngựa chạy lại rất nhanh......
Này...... Đây chuyện gì chứ?!
Đột nhiên nhớ lại sự việc trước khi hôn mê, ta cắn răng nghiến lợi hung ácgầm nhẹ: “Hoàng Thu Thanh! Lão tử giết chết ngươi! Dám hại lão tử...... Có phải ngươi không muốn sống nữa!”
Nhưng mà, hắn đánh ta bất tỉnh là vì cái gì?! Bắt cóc?!
Không, không thể nào......
Ta xoa nhẹ mi tâm, từ từ nhơ slaij những chuyện xảy ra trước đó, ột lúcsau, đã bắt đầu có chút manh mối. Nhưng bắt đầu có manh mối rồi ta lạicàng thêm bất đắc dĩ. Tuy là miệng đang đau nhưng vẫn nở nụ cười khổ.
Ta biết ngay là Hoàng Thu Thanh không phải người đơn giản, hắn nói hắn đến từ Trường An, sau đó ta nhiều lần vô tình thăm dò hắn, ta liền phòng bị hắn, nhưng mà, thường ngày hắn rất lặng lẽ, ngay cả một chút hành tungcủa hắn ta cũng không thể phát hiện, lúc mới đầu là phòng bị hắn nhưngvề sau cũng dần không còn, chỉ cần không gặp hắn là được, ta không muốndây dưa với loại người này.
Thì ra là...... Hắn căn bản là người của Tư Mã Kỳ......
Nói như vậy, thật ra Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-ma-van-tai/2564902/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.