Ta và Mã Văn Tài hôm sau đến chỗ Đinh Trình Ung xin nghỉ, ta lấy cớ thân thể không khỏe cần xuống núi chữa bệnh....
Ánh mắt Đinh Trình Ung dạo một vòng trên người ta và Mã Văn Tài, sau đóngừng ở trên thân ta, thịt mũm mĩm trên mặt hai hàng lông mày bỗng nhiên nhíu chặt, nói: “Ngươi.... Khó chịu?“.
Ta lập tức đưa tay nhéonhéo mi tâm, nhắm mắt lại nói: “Cũng không biết có phải hay không trênnúi gió to quá, mỗi ngày đều có gió, thường xuyên có đem ta thổi trúngngã bệnh.... Ai nha nha, đầu đau quá!“.
Mí mắt ta bên cạnh lặnglẽ nhìn lén Đinh Trình Ung, chỉ thấy vẻ mặt hắn đành chịu, nhìn rõ giảbộ bệnh của ta, sau đó nửa ngày mới lắc lắc đầu nói: “Ai, đi đi, đệ tửngười Lạc Dương và Trường An lắm chuyện.... Ta mặc kệ ngươi đi tìm thầylang hay cái khác.... Tóm lại.... “ Nói đến đây, ánh mắt lại đảo haingười chúng ta một vòng, sau cùng vẫn là nhìn ta: “Không được đi trănghoa đó!“.
Khóe miệng ta rút rút, tại sao lại nói với ta?
Bất mãn ngẩng đầu nhìn Mã hồ ly, ta vươn ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Phu tử, ta là có bệnh trong người, sao phu tử không dặn dò hắn,mà là ta....“.
Đinh Trình Ung dùng ánh mắt hiểu rõ nhìn ta, nói:“Lúc trước có rất nhiều đệ tử nói mình bị bệnh, không cho xuống núi thìnói ta không phúc hậu, nhưng mà nói xuống núi bệnh lập tức sẽ khỏi....Làm chuyện gì ai cũng không biết.... Mã Văn tài thì ta còn yên tâm, cònngươi thì.... Khó nói rồi“.
”Phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-ma-van-tai/2564889/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.