Ta cười hắc hắc, ôm lấy cổ của hắn, tiến đến bên tai hắn nói: “Ngươi là của ta!”.
“Có ý gì?”.
“Múa kiếm a! Chúng ta một tổ đi!”.
“Nha..… Múa kiếm a..… Còn gì nữa?”.
Con mắt của Mã hồ ly nheo lại, ánh mắt ái muội bay tứ tung kia khiến tachấn động tim gan run rẩy, lập tức muốn bỏ tay ra: “Không có gì không có gì!”.
Đáng tiếc, thời gian đã chậm.
Cánh tay treo ở trêncổ hắn bị bắt lấy, sau đó đầu hồ ly hướng bên tai ta gần sát, thanh âmbao hàm ý cười truyền đến: “Nga….. Hại ta hiểu lầm nha. Bất quá a, nếulà ngươi nói muốn, ta lúc nào cũng có thể hiến thân”.
Ta mồm mép run rẩy không kềm chế được, kiên trì trả lời: “Vậy lúc ngươi chuẩn bị hiến thân nhớ rõ phải gột rửa sạch sẽ…..”.
Cùng hồ ly chung sống, da mặt không dày là không thể sống, không giữ thể diện cũng không thể sống được.
A di đà phật, thần yêu thế nhân.
Bất quá có mặt không cần da hơn nữa không sợ chết vẫn là rất hiếm có thực, tỷ như hồ ly.
Vì thế một tên hồ ly họ Mã đem loại tuyệt kỹ không biết xấu hổ phát huy đến cực hạn, hắn nói: “Rửa a….. Cùng rửa chứ? Ân ~“ (Vân Vân: *nhiệt huyết sôi trào* ta muốn có JQ~~~~~~)
“Phốc!”.
Tiếng “Ân” mất hồn của Mã hồ ly kia kết hợp với tiếng “Phốc” do nắm đấm vachạm với bụng mà sinh ra, trong phút chốc, dư âm lượn lờ.
“Ôi! Đau quá!” Mã hồ ly chợt kêu lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-ma-van-tai/2564853/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.