Những đêm này, San San không tài nào chợp mắt được. Cô nhớ từng cái ôm của anh, nhớ từng cái vuốt ve của anh, từng chiếc hôn cháy bỏng. 
San San né tránh anh. Anh biết điều đó, cứ luôn miệng bảo. 
"Anh xin lỗi! Em nấu nhiều đồ ăn như vậy, anh lại bày đặt kéo em ra ngoài khách sạn. Là lỗi của anh. Anh đã ăn hết rồi! Em đừng giận nữa!". 
Mỗi lần như vậy, nước mắt cô đều rơi ra. Chưa bao giờ cô cảm thấy mình vô dụng như vậy. Đối diện anh, cô chỉ biết yếu đuối. 
Khi bạn yêu ai đó quá nhiều, dần dà sẽ hoàn toàn dựa dẫm vào người đó, trở nên yếu đuối đến mức không tưởng tượng được. 
"Lâm Quân, chúng ta chia tay đi. Em trả nhẫn cho anh! Anh hãy coi như chưa bao giờ quen em...". 
Cô không biết rằng anh mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn cô rất nhiều. Sâu thẳm trong đáy mắt anh là một trận sóng dữ. Nhưng qua giọng nói, qua cử chỉ, anh hoàn toàn điềm tĩnh, còn giúp cô lau nước mắt. 
"Nói cho anh biết lý do!". 
"Chúng ta không thể đến với nhau. Như vậy là sai trái!" - Giọng nói cô tắc nghẹn, nói không thành lời nữa rồi. 
"San San, những người yêu nhau đến với nhau không phải là điều sai trái. Những người yêu nhau mà từ bỏ giữa chừng. Đó mới là sai trái!". 
Đôi mắt anh đỏ ngầu, bàn tay kiên quyết không cho cô tháo nhẫn ra. Chỉ sau mấy lần giận dỗi, anh thật sự đã biết yêu một người sao cho đúng cách. Không phải là tự thay đổi bản thân, chỉ là mọi chuyện nên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-hoang-de/1098830/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.