Bởi vì chỉ là không cẩn thận nên chỉ lướt qua một chút, chẳng qua chỉ trong nháy mắt như vậy, xúc cảm như có như không, mắt An Hân còn chưa nhìn rõ ràng, trái tim đã mãnh liệt nhảy dựng, chạm vào chỗ nào vậy?
Quá mức kinh ngạc, hai tay buông ra, đồ đạc các thứ lập tức rơi xuống đất.
Tiếng vang ‘ầm ầm’ cũng làm bừng tĩnh Liễu Quý Bạch tựa như đang mê muội, anh không rõ vì sao trong nháy mắt đó anh lại không tự giác mà muốn tiếp tục, tim Liễu Quý Bạch đập nhanh đến có chút loạn, nếu không phải có tiếng vang bất thình lình kia, anh hẳn là sẽ đè An Hân áp lên trên tường.
Ánh mắt của An Hân đã khôi phục lại, cậu nhìn thấy Liễu Quý Bạch đang nhìn mình chằm chằm, lập tức đỏ mặt.
“Học, học trưởng…” p (\) q Vừa rồi môi cậu có phải đã đụng vào chỗ nào của học trưởng rồi hay không, nên học trưởng mới nhìn cậu như vậy. Mềm mềm… tim An Hân lập tức đập điên cuồng như nổi trống, mặt cũng nóng như thiêu cháy, cậu sợ bị Liễu Quý Bạch nhìn ra bản thân quẫn bách liền vội vã chuyển tầm mắt nhìn sang hướng khác.
Nhưng mà Liễu Quý Bạch nhìn thấy An Hân không nhìn mình, tự cho là hiểu ý cậu, khụ một tiếng lui về sau một bước, “Xin lỗi, tôi đang nghĩ ánh mắt của cậu có chuyện.”
“Đúng, thực xin lỗi, bị chói một chút nên đột nhiên không nhìn thấy rõ…” Tầm mắt An Hân chuyển động khắp nơi, chẳng qua lại không dám nhìn Liễu Quý Bạch.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-than/2409850/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.