Vốn dĩ nói ra lời này hẳn phải có chút xấu hổ, thế nhưng Liễu Quý Bạch lại không có cảm giác gì, nét mặt lạnh như băng cũng không có biểu tình gì, như thể đây là một việc vô cùng bình thường như cân đường hộp sữa, hơn nữa sau khi anh nói xong liền xoay người trực tiếp bước về phía bồn vệ sinh, tự nhiên kéo khóa quần ra. Tuy rằng An Hân ở bên trong chờ anh cũng khiến anh liếc mắt nhìn cậu một cái, bất quá mọi người đều là đàn ông như nhau, cho nên anh cũng không quá để ý.
Về phần An Hân đang đứng bên cạnh cửa, ánh mắt vẫn nhìn theo Liễu Quý Bạch, ngược lại bởi vì cái loại ngữ khí tự nhiên kia mà trở nên vô cùng ngượng ngùng đỏ mặt, lập tức xoay người, tầm mắt đảo đảo khắp nơi chính là không dám dừng lại một chỗ. Liễu học trưởng trong lòng thản nhiên, nhưng cậu có thể thản nhiên được như vậy hay không chứ…
Ký ức của Liễu Quý Bạch đối với An Hân cũng không nhiều, chỉ là mơ hồ nhớ tiểu học đệ này từ trước có chút ngốc, ngây ngốc nhưng ngược lại rất nghe lời, Vài năm vào xã hội này, dường như cũng không có gì thay đổi, chỉ là trước đây thấy cậu luôn luôn tươi cười, hôm nay đột nhiên nhìn thấy cậu khóc cũng có chút không thích ứng.
Liễu Quý Bạch thờ ơ nhún vai, dù sao hôm nay thật sự là tiện đường, bằng không loại sự tình phiền toái này anh nhất định không muốn dính vào. Bất quá anh đối với tiểu học đệ này ấn tượng cũng không tệ lắm, ngẫu nhiên gây rắc rối một chút cũng không sao.
An Hân đợi trong chốc lát, nhìn thấy có ánh đèn xe sáng lên, xe chậm rãi từ bên trong chạy ra. An Hân vừa định bước qua lại nghe được phía sau có tiếng bước chân vội vàng chạy tới gần, không đợi cậu quay đầu, một bóng người màu đen từ bên cạnh xẹt qua, cơ hồ giống như sói đói vồ mồi vọt tới trước mặt chiếc xe vừa chạy đến.
“Quý Bạch! Dừng xe!!!”
Thẳng đến lúc người nọ chặn xe Liễu Quý Bạch lại, An Hân mới nhìn rõ, người vừa đến là một thanh niên mặc tây trang, chỉ cần nhìn chất liệu tây trang kia, sẽ không khó phát hiện bộ tây trang này nhất định không rẻ. Chẳng qua người nọ cũng không hề hay biết, khi xe dừng lại liền lập tức chạy đến bên cạnh cửa sổ ghế lái, “Quý Bạch, cho dù anh mất hứng cũng không thể cúp điện thoại a…”
Liễu Quý Bạch lười giải thích, chỉ là hừ một tiếng, người thanh niên mặc tây trang vẻ mặt khổ sở nói, “Anh thật sự muốn rời đi như vậy sao?! Vậy trên lầu thì phải làm sao?”
Liễu Quý Bạch không chút nghĩ ngợi nói, “Cậu tùy tiện giúp tôi tìm lý do đi, dù sao không có tôi cũng không sao.”
“Cái gì gọi là tùy tiện tìm lý do chứ!” Thanh niên mặc tây trang tức giận nói, “Vậy tôi nói anh tiêu chảy đến tối trời tối đất, cuối cùng được xe cứu thương chở đi hay sao!”
“Đi thôi.” Liễu Quý Bạch mặc kệ cậu ta, vẫy vẫy tay với An Hân, trong mắt An Hân có chút do dự nhưng vẫn nhanh chóng bước qua, “Học trưởng, anh vẫn nên làm việc của anh đi, tôi có thể…”
“Lên xe.” Liễu Quý Bạch dùng hai chữ đánh gãy lời An Hân nói.
“Này?” Thanh niên mặc tây trang nhìn theo tầm mắt của Liễu Quý Bạch, lúc này mới phát hiện An Hân, “Ai vậy?”
An Hân vội vàng tự giới thiệu, “Tôi, tôi gọi là An Hân, là học đệ của Liễu học trưởng.”
“Sao? Học đệ?” Thanh niên mặc tây trang nhướng nhướng mày, bắt đầu cẩn thận đánh giá An Hân.
Liễu Quý Bạch đợi nửa ngày đã không còn kiên nhẫn, dứt khoát mở dây oan toàn của mình ra, nghiêng người mở cửa xe ra nói, “Lên xe đi.”
“A, vâng.” An Hân không dám do dự, nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào.
Liễu Quý Bạch thế này mới thắt lại dây an toàn của mình, khởi động xe muốn rời đi. Thanh niên mặc tây trang vừa nhìn thấy, lập tức giành lấy tay lái, thảm hề hề nói, “Đợi đã! Quý Bạch, anh nếu thật sự đi như vậy cũng nên nói với tôi một tiếng chứ!”
“Tôi đi.” Liễu Quý Bạch đáp vô cùng rõ ràng, hơn nữa tuyệt đối là hoàn toàn thành ý. Thanh niên mặc tây trang còn muốn nói gì đó, Liễu Quý Bạch đã không còn kiên nhẫn nữa, anh trực tiếp giơ tay một chưởng đem mặt của người kia đẩy ra ngoài cửa sổ, thanh niên kia không chút phòng bị mãnh liệt lùi về phía mấy bước, thật vất vả mới không bị ngã sấp xuống, thời điểm hoàn hồn lại thì xe Liễu Quý Bạch đã rời đi thật xa, rất nhanh liền ra tới đường lớn.
An Hân không yên lòng nói, “Học, học trưởng đi như vậy, không sao chứ?”
“Không sao.”
Bộ dạng Liễu Quý Bạch hiện ra vẻ không muốn nhiều lời, An Hân cũng không thể nói gì nữa, im lặng ngồi ở ghế phó lái, nhìn ánh đèn ven đường vùn vụt lướt qua. Dọc theo đường đi, hai người một câu cũng không nói, trong xe yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng động cơ vận hành.
Nhà hàng này ngoại trừ giá cả đắt đỏ, hơn nữa còn được đặc biệt xây dựng trên ngọn đồi phong cảnh tuyệt đẹp ở ngoại thành, không có phương tiện giao thông công cộng, cũng không có xe taxi ở chỗ này đợi khách, nếu thật sự muốn đến đây, nhất định phải hẹn xe trước đúng giờ đến đón. Nếu không phải trùng hợp gặp Liễu Quý Bạch, An Hân chỉ sợ phải đi bộ hai ba giờ xuống núi, vào đến nội ô lại tìm xem còn giao thông công cộng hoặc taxi hay không. Nếu vận khí không tốt, sợ là phải đến hừng đông An Hân mới có thể về nhà.
Lúc nãy ồn ào, An Hân bị chuyển lực chú ý, nhưng hiện tại đột nhiên an tĩnh lại, hồ ly tinh không hồ ly tinh gì đó đều trở về trong đầu An Hân.
Sinh nhật hàng năm Ngụy Hào đều sẽ cùng cậu đi ăn cơm, An Hân vốn còn tưởng rằng năm nay có chút khác biệt, bởi vì anh ta thế nhưng còn nhớ rõ, cho người gởi hoa hồng đến tặng cậu, tuy rằng cậu cũng không thích hoa hồng.
Mà xác thực năm nay có khác biệt, Ngụy Hào ngay trong ngày sinh nhật của cậu lại bỏ cậu mà đi, cậu chưa bao giờ chật vật như vậy.
An Hân từ từ nhắm hai mắt, ý thức lại thanh tỉnh vô cùng. Thời điểm cậu và Ngụy Hào quen biết nhau, Ngụy Hào cũng bất quá thể hiện bộ dạng công tử nhà giàu tinh thần phấn chấn, có chút mãnh liệt có chút cao ngạo, còn thích trêu hoa ghẹo nguyệt. Người không ai bì nổi như vậy, khi đó lại mỗi ngày mua điểm tâm đưa tới cho cậu, tan tầm cũng đi theo cậu, cậu không thể lái xe, anh ta liền dứt khoát đưa cậu về nhà.
Khi đó anh ta nói, An Hân, anh thích em, em không thích anh anh vẫn sẽ thích em, em quen anh nhé? An Hân theo bản năng biết không thể đáp ứng, nhưng mà lúc ấy không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu.
Ngụy Hào luôn chê nơi ở này của An Hân quá nhỏ, muốn cậu dọn qua ở cùng anh ta, nhưng mà An Hân nói thế nào cũng không đồng ý, cho nên thời điểm hai người yêu đương cuồng nhiệt nhiều nhất cũng chỉ là ‘Em ở chỗ của em, anh ngủ ở chỗ anh’, bất quá may mắn là như thế, mới giúp An Hân không cần trong những lúc Ngụy Hào tìm được tân hoan phải cuốn gói dọn ra ngoài.
Không biết qua bao lâu, di động vẫn lẳng lặng không có một chút động tĩnh, An Hân rốt cục vẫn nhịn không được mở di động ra, ấn vào nhật ký cuộc gọi, trong danh sách cuộc gọi, vị trí thứ nhất là số di động của Liễu học trưởng lúc nãy vừa gọi, vị trí thứ hai chính là Ngụy Hào, cuộc gọi này là mấy giờ trước Ngụy Hào gọi cậu đi xuống lầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]