Chương trước
Chương sau
Chương 1666
Trong đầu Khương Tụng bỗng nhiên hiện ra ba chữ này.
Trước đó bà ta biết mình và Diệp Gia Thanh từng bên nhau, Thương Dục Thiên từng điều tra thông tin của Diệp Gia Thanh, ảnh chụp rất giống với người này.
Nhưng trong ảnh là người trẻ tuổi hơn.
“Thật ngại quá, tôi không biết ông, ông nhận nhầm người rồi.” Khương Tụng lạnh nhạt, bà ta từng nghe chuyện của người đàn ông này nên không có ấn tượng tốt, cũng không muốn tiếp xúc.
Diệp Gia Thanh run lên, lập tức lắc đầu: “Không thể nào, tôi vẫn nhớ dáng vẻ của bà, Khương Tụng, tôi nghĩ bà đã chết rồi. . . .”
Thậm chí ông mất khống chế đi tới nắm lấy tay Khương Tụng.
Chẳng qua ông vừa đụng vào thì một vệ sĩ đi tới đẩy tay Diệp Gia Thanh ra, sau đó bảo vệ Khương Tụng: “Bà chủ, mời bà lên xe.”
Khương Tụng đi lên xe, Khương Kiều Nhân cũng lo lắng lập tức lên xe, không ngờ lại gặp phải Diệp Gia Thanh nhanh như vậy, cũng may trước kia Diệp Gia Thanh chưa nhìn thấy cô ta.
“Khương Tụng, tôi sẽ không nhận nhầm, bà là Khương Tụng.” Diệp Gia Thanh kích động đuổi theo lại bị vệ sĩ đẩy ra, ông không cam tâm, hai mắt đỏ bừng nói: “ Khương Tụng, tôi biết bà hận tôi, không muốn nhận tôi, nhưng bà không nhớ Tuyết Nhu sao, con bé là con gái của bà đó.”
Khương Tụng không để ý tới ông mà ngồi lên xe.
Cửa xe đóng lại, không nhìn thấy tình hình bên trong.
Vệ sĩ lên xe, sau đó lái xe rời đi.
Diệp Gia Thanh muốn đuổi theo, nhưng có cảnh sát giao thông chạy tới ngăn ông lại: “Thưa ông, hãy chú ý nhìn xe qua lại, ông làm như vậy rất nguy hiểm.”
Diệp Gia Thanh ngơ ngác, cả người giống như bị rút hết linh hồn.
Ông nhận nhầm sao, nhưng người kia thật sự rất giống Khương Tụng, mặc dù thời gian trôi qua hơn hai mươi năm, nhưng bà ấy vẫn giống như hơn ba mươi tuổi mà thôi.
Mà dáng người có thể giống nhau, nhưng thần thái không lừa được.
Ông cảm thấy mình đang nằm mơ, giống như chưa tỉnh ngủ.

Trong ghế xe, trong lòng Khương Kiều Nhân lo lắng không thôi.
Vừa rồi Diệp Gia Thanh nói “Bà không nhớ Tuyết Nhu sao, con bé là con gái của bà đó” .
Lúc đó cô ta suýt nữa ngừng thở, may là cô ta nói dối Khương Tuyết Nhu giả mạo làm con gái của Khương Tụng và Diệp Gia Thanh, nếu không thì sẽ gặp phiền phức, cũng may Khương Tụng không tranh luận chuyện con gái với Diệp Gia Thanh.
Cô ta cố gắng bình tĩnh, nắm chặt tay lại.
Không được, cô ta nhất định không thể để Khương Tụng có bất cứ sự nghi ngờ nào.
“Mẹ, vừa rồi. . . Đó là. . . Cha con.” Khương Kiều Nhân giả vờ nói không lưu loát.
“Mẹ biết.” Khương Tụng cũng có chút hoảng hốt, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, tỏ vẻ xem thường: “Ngay cả con gái ruột cũng có thể nhầm lẫn.”
Sau khi bà ta nói xong thì vỗ vào tay Khương Kiều Nhân: “Con không cần để ý, ông ta không xứng làm cha con.”
Khương Kiều Nhân gật đầu, tỏ vẻ rộng lượng nói: “Trước kia con rất khó chịu, hiện tại con đã nghĩ thoáng hơn, chỉ cần có mẹ là được, mà con nghĩ chú Thương cũng không muốn mẹ và ông ta tiếp xúc với nhau, chú Thương đối xử rất tốt với mẹ, cũng chấp nhận con, con không hi vọng hai người cãi nhau, ông ta coi Khương Tuyết Nhu là con gái của mình cũng không quan trọng, dù sao con sẽ trả thù Khương Tuyết Nhu, con cũng không cần ông ta hối hận hay xin lỗi, chỉ làm cho ông ta càng thêm dây dưa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.