Chương trước
Chương sau
Chương 1658
“Cha …” Hoắc Văn đứng lên, nóng nảy có chút không can tâm.
“Được rồi, các người cũng đã hưởng phúc hơn nửa đời người rồi, tiền không có thì ta có thể kiếm lại, còn giữ được mạng sống là tốt rồi.” Hoắc Lão gia xúc động nói.
Trong phòng khách chính, không biết đã qua bao lâu, Hoắc Văn lẩm bẩm: “Không biết Hoắc gia chúng ta làm sao lại đắc tội đối phương lợi hại như vậy.”
Con ngươi của Khương Tuyết Nhu khẽ co lại, cô bất giác siết chặt tay Hoắc Anh Tuấn.
Thẳng cho đến lúc bóng lưng hai người khuất trong bóng tối khi trở về biệt thự, Khương Tuyết Nhu trên đường đi một mực im lặng không có lên tiếng.
“ Tuyết Nhu, đừng bận tâm những lời nói của cậu anh.” Hoắc Anh Tuấn dừng lại, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt non nớt của cô.
Khương Tuyết Nhu đầy tự trách nói: “Làm sao không thể không bận tâm, nếu như hồi đó ở Thanh Đồng em không tìm anh để kết hôn thì tốt rồi, anh sẽ không đắc tội Khương Kiều Nhân…”
“Nếu như em nói vậy thì anh cũng có sai. Lúc đầu bắt được cô ta, đáng lẽ phải giết cô ta không để cho cô ta có cơ hội trốn thoát.” Hoắc Anh Tuấn thở dài, ” cũng là bị Sở Minh Khôi lợi dụng.”
“Dù sao không gặp em, anh cũng không cùng Khương Kiều Nhân kết thành thù hận.” Khương Tuyết Nhu giải thích.
“Không, nếu có thể quay lại, anh vẫn muốn gặp em.” Hoắc Anh Tuấn nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần cô, “Anh nói rồi, tiền không có, có thể kiếm lại, Tuyết Nhu, anh đã trải qua một lần bị mọi người chế nhạo, xem thường, những thứ kia đối với anh không quan trọng. Bất luận là đứng ở đâu cũng không quan trọng, đứng dưới đất cũng tốt hay đứng trên cao cũng tốt miễn là có em bên cạnh. Khương Kiều Nhân muốn đối phó với Hoắc Thị thì có thể, còn muốn giết anh thì không thể nào, cùng lắm thì anh sẽ đưa em và hai đứa nhỏ ra nước ngoài, chỉ là sợ em không thể từ bỏ tập đoàn Hồng Nhân.”
“Em giống kiểu người chỉ biết quan tâm đến tài sản vậy sao?” Khương Tuyết Nhu nghe anh cười, vòng tay qua eo anh, “Em có đầu óc và trí tuệ,  không có tiền thì không thể kiếm ra tiền sao? Với lại chúng ta cũng còn trẻ, em chỉ sợ Khương Kiều Nhân sẽ ra tay với những người khác ở Hoắc gia.”
“Đừng lo lắng, anh cũng đã cùng chú Tống bàn bạc rồi, ông ấy nói sau khi nhậm chức sẽ bảo vệ nhà họ Hoắc được bình an. Nếu thật sự không có cách nào khác, chúng ta có thể đến đó sau khi ổn định được một chút, chúng ta có thể dẫn họ qua.” Hoắc Anh Tuấn cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô,” Tin anh đi.”
“Ừ.” Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu, đôi môi tức giận dưới ánh trăng hiện lên vẻ đẹp quyến rũ mê người.
Hoắc Anh Tuấn nhớ tới gần đây đã lâu rồi không hôn cô nghiêm túc, lúc này ánh mắt thâm sâu, cúi đầu đè mạnh lên.
Khi đang hôn thở hổn hển, lúc buông ra có âm thanh của Tiểu Khê trêu chọc đột nhiên vang lên bên tai anh.
” Hai người về muộn như vậy, lại trốn ra ngoài thân mật, thật là không biết xấu hổ.”
Khương Tuyết Nhu sợ đến mức tim nhảy ra ngoài, vừa quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt khinh thường của hai đứa trẻ bên cạnh, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lại bừng đỏ, không biết bọn trẻ nhìn thấy được gì rồi.
“Các con… đến lúc nào vậy?” Cô xấu hổ đến mức muốn khoan một lỗ chui xuống đất.
“Rất là lâu, con cũng không nhớ rõ lắm.” Lãnh Lãnh nhàn nhạt trả lời câu hỏi.
Khương Tuyết Nhu: “…”
Không phải chỉ là cho nhau một nụ hôn thôi sao? Có thể kéo dài bao lâu? Đám tiểu tử này thực sự rất nguy hiểm.
Ngược lại Hoắc Anh Tuấn thì mặt dày khoác vai Khương Tuyết Nhu, “Không có chuyện gì, dù sao khi lớn lên hai bọn trẻ cũng sẽ như thế này.”
“Ai muốn cái dạng này, lưu manh.” Tiểu Khê khịt mũi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.