Chương trước
Chương sau
Chương 1630
Lâm Minh Kiều hai mắt sáng lên, một hồi mới nói: “Tuyết Nhu, tớ phát hiện, hiện tại năng lực phán đoán của cậu càng ngày càng tốt.”
“Nhiều điểm tớ đã sớm bị người khác nắm bắt rồi, nhất là khi đối mặt với người như Lương Duy Phong, năng lực phán đoán của tớ tiến bộ mạnh mẽ.” Khương Tuyết Nhu thấp thỏm thở dài.
“Được rồi, tớ giúp cậu.” Lâm Minh Kiều vỗ vai cô.
“Cậu nên nói cho Tống Dung Đức biết chuyện này, đàn ông rất cần thể diện.” Khương Tuyết Nhu nói.
“Anh ta không thích tớ, anh ta sẽ không quan tâm đâu.” Lâm Minh Kiều lãnh đạm nhìn.
Khương Tuyết Nhu nhìn cô, có chút im lặng không nói nên lời.
Lâm Minh Kiều suy nghĩ luôn đơn giản như vậy.
Bất tri bất giác đã bước tới cổng, chỉ thấy Tống Dung Đức và Hoắc Anh Tuấn đang ở đó đợi họ.
“Hai người phụ nữ đang nói cái gì vậy? Nói nhiều hơn so với đàn ông chúng tôi.” Tống Dung Đức cau mày nhìn bọn họ.
“Những lời phụ nữ nói không nhất thiết giống như lời của đàn ông.” Khương Tuyết Nhu vỗ vai Lâm Minh Kiều, gật đầu rồi cùng Hoắc Anh Tuấn rời đi.
Lâm Minh Kiều trầm ngâm nhìn bọn họ.
“Nghĩ gì đâu không, trở về đi.” Tống Dung Đức nắm tay cô đi tới cửa bên cạnh.
Sau khi kết hôn, biệt thự mà Tống gia cho bọn họ ở ngay bên cạnh, có thể đến đó chỉ năm sáu phút đi bộ.
Lâm Minh Kiều trong lòng nghĩ chuyện gì đó, vừa đi tới cửa biệt thự liền nhận ra mình đang bị nắm chặt tay, lập tức hất tay anh ra, “Tống Dung Đức, anh đừng nghĩ đến chuyện sẽ lợi dụng tôi.”
“Tôi thấy cô mang thai, tôi sợ cô té ngã, cô không biết tốt xấu là gì.” Tống Dung Đức có chút phiền muộn, anh cũng đang nghĩ đến Hoắc Thị, đâu còn tâm trạng mà nghĩ đến lợi dụng cô, vừa rồi là theo bản năng, anh vô thức nắm lấy tay cô.
“Bụng tôi cũng chưa to, hơn nữa dù có mang thai mười tháng đi nữa, tôi cũng không cần anh giúp.” Lâm Minh Kiều ngạo nghễ bước vào nhà.
Khuôn mặt tuấn tú, đào hoa của Tống Dung Đức đen như đáy nồi.
“Đúng rồi.” Lâm Minh Kiều đột nhiên quay đầu lại, khuôn mặt xinh đẹp lóe lên vẻ mất tự nhiên, “Cái kia… Thời gian tới có thể tôi sẽ gặp Giang Bồi Viễn nhiều hơn.”
Tống Dung Đức lập tức sửng sốt, mấy giây sau cả người muốn xù lông, “Lâm Minh Kiều, cô bị bệnh à? Anh ta đối xử với cô như vậy, cô còn chạy đến gặp anh ta, cô không thể buông bỏ anh ta được sao? Cô sinh ra để bị khinh thường chà đạp sao.”
“Tôi bị khinh thường chà đạp mấy cũng không bằng anh.”
Lâm Minh Kiều vốn dĩ muốn nói chuyện đàng hoàng với anh, nhưng anh nói những lời nói khó chịu đó khiến cô phát cáu.
“Tôi hiện tại đã quay đầu lại, em đem con của tôi đi gặp anh ta, đừng mơ tưởng.” Tống Dung Đức tức giận nói, “Tôi yêu cầu cô an phận thủ thường một chút đừng làm cho tôi và Tống gia mất mặt, cô đã quên chuyện lần trước em bị tát vào mặt rồi sao, hãy tỉnh táo lại đi.”
“Tôi rất tỉnh táo, anh đừng mở miệng ra là nghĩ tôi không buông bỏ được, tôi không giống anh. Lần này tôi đến gặp anh ta là vì muốn tìm hiểu xem là ai đã cứu anh ta. Tuyết Như cho rằng người cứu Giang Bồi Viễn và đối phó với Hoắc Thị là do cùng một người và người này chính là Khương Kiều Nhân.”
“Khương Kiều Nhân?” Tống Dung Đức sững sờ, tại sao lại là cái tên này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.