Khương Tuyết Nhu lườm anh một lúc, cuối cùng vẫn là không đành lòng mà theo anh lên lầu.
Anh đặt Hiểu Khuê lên giường lớn trong phòng ngủ của mình: “Em sang phòng bên nghỉ ngơi đi, anh không ngủ, ở đây trông con bé. “Bỏ đi, để anh lại đây, đến lúc con bé lại sốt nữa chắc anh cũng chẳng biết phải làm gì đâu.”
Khương Tuyết Nhu trợn mắt trắng với anh một cái: “Anh đưa cho tôi cái nhiệt kế, rồi sang phòng bên ngủ đi.” "... Được.” Hoắc Anh Tuấn gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Đây là phòng ngủ của anh, Khương Tuyết Nhu không dám lên giường ngủ, chỉ dám trông chừng trên chiếc sofa ở bên cạnh, gửi cho Lương Duy Phong một đoạn tin nhắn: Hôm nay em tăng cả ở công ty tới sáng sớm, tối nay em ngủ lại đây luôn không về đâu, xin lỗi.
Sau khi gửi xong, cô áy náy mà hai má đều nóng bừng cả lên.
Cảm giác giống như một người phụ nữ ngoại tình đang lừa dối chồng mình vậy.
Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng của Hiểu Khuê lại không nhẫn tâm.
Cô ngồi rất lâu, mãi đến khi cơn mệt mỏi rã rời ngấm vào người mới dựa vào ghế sofa từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lúc thiu thiu chưa ngủ sâu, cô nghe thấy tiếng cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, bèn tỉnh lại ngay nhưng không vội mở mắt.
Thực ra tỉnh táo đối mặt với Hoắc Anh Tuấn cũng không biết phải nói gì, thêm nữa cô không Hoắc Anh Tuấn muốn làm gì.
Mãi tới khi tiếng bước chân dừng ở trước mặt cô, một đôi tay bế cô lên.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/357826/chuong-1095.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.