"Tôi trách cậu cái gì chứ? Lúc đó cho dù cậu chạy tới nói với tôi thì tôi cũng sẽ nghi ngờ cậu bị Tuyết Nhu mua chuộc. Cậu làm rất đúng" Hoắc Anh Tuấn lẩm bẩm nói: "Tôi không ngờ Nhạc Hạ Thu lại ác độc như vậy. Tôi bị cô ta đùa giỡn xoay đi vòng vòng. Trong ba năm qua, cậu giả vờ tuân thủ, nghe lời cô ta chắc cũng không dễ dàng."
"Cũng vẫn ổn." Ngôn Minh Hạo cúi đầu, cuối cùng vẫn không nói cho Hoắc Anh Tuấn nghe chuyện của Hiểu Khuê.
Cho dù bây giờ Hoắc Anh Tuấn có nhận ra thì đã sao. Có những vết thương đã không có cách nào bù đắp được. Trừ khi hai người tái hôn và tự cố Khương nói ra chuyện về đứa con.
Dẫu sao cô Khương đã chịu quá nhiều đau khổ, nếu cô muốn để con và Hoắc Anh Tuấn nhận nhau thì cô sẽ tự nói.
"Ngôn Minh Hạo, chuẩn bị xe. Tôi phải đến biệt thự ven biển một chuyến, đã đến lúc tôi phải đòi lại phí chia tay mà tôi đưa cho Nhạc Hạ Thu."
Hoắc Anh Tuấn đột nhiên lạnh lùng ra lệnh.
"Được." Hai mắt Ngôn Minh Hạo sáng lên. Thật ra lúc đó anh ta cho rằng việc Hoắc Anh Tuấn đưa phí chia tay là quả khoa trương nhưng anh ta không dám nói.
Hoắc Anh Tuấn cười tự chế giễu: "Tôi thật sự đần độn đến hết thuốc chữa rồi. Nhạc Hạ Thu đùa giỡn tôi như kẻ ngốc, hủy hoại hôn nhân của tôi, hại tôi mất con mà khi chia tay tôi lại còn cho cô ta ba trăm nghìn tỷ tiền chia tay. Món nợ trong quá khứ, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/357782/chuong-1050.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.