"Quá... ác độc" Bàn tay đang đặt trên đầu gối của anh khẽ run.
"Đúng vậy, khá là ác độc" Giáo sư Long gật đầu rồi nhìn anh với vẻ phức tạp: "Nếu như cậu có đối tượng nghi ngờ thì tránh xa người đó ra. Đương nhiên tôi thật sự hy vọng rằng cậu không bị người khác thôi miên, cũng có thể tất cả chỉ là ảo giác của cậu".
"Cảm ơn ông" Hoắc Anh Tuấn đứng dậy, kh người chào.
Kể từ lúc ra khỏi chỗ của giáo sư Long, anh không lái xe mà chỉ im lặng đi trong khuôn viên trường với đôi chân dài đang run rẩy.
Thậm chí cả đầu óc của anh cũng trống rỗng. Anh cũng hy vọng rằng tất cả chỉ là suy nghĩ chủ quan của mình.
Nhạc Hạ Thu mạo hiểm biến anh thành kẻ ngốc bằng cách thôi miên. anh sao?
Không thể nào, không lý nào Nhạc Hạ Thu lại trở nên ác độc như vậy.
Tuy nhiên, nếu tất cả là sự thật thì đột nhiên anh thấy rợn cả tóc gáy khi nhớ đến dáng vẻ dịu dàng, hiền lành và tốt bụng của Nhạc Hạ Thu trong ba năm nay.
Không được, anh nhất định phải làm rõ sự thật của chuyện này. Cho dù không thể nào nhớ lại, anh cũng phải làm cho ra lẽ chuyện ký ức của anh đột nhiên xảy ra vấn đề.
Anh lập tức mua vé máy bay bay đến Thanh Đồng. Chuyện này anh không nói cho ai biết cả vì ngay cả Nhạc Hạ Thu mà anh tin tưởng mười mấy năm cũng khiến anh vô cùng nghi ngờ, chứ nói gì đến người khác?
Vào lúc máy bay đáp xuống sân bay Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/357772/chuong-1040.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.