Anh ta lùi lại hai bước, gượng cười đau khổ rồi quay người rời đi.
Hiểu Lãnh và Hiểu Khuê chạy đến: “Mami, sao chú lại bỏ đi rồi? Hai người cãi nhau sao?”
“Đi ăn cơm đi” Khương Tuyết Nhu cúi người xuống, dịu dàng nói.
Chỉ là sâu trong đôi mắt, cô rất mệt mỏi.
Hai ngày sau.
Hoắc Anh Tuấn huy động tất cả người của nhóm Thanh Long đi tìm Hoắc Phong Lang, nhưng người này giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
“Cậu lớn, chúng tôi đã kiểm tra ga tàu, sân bay, đường cao tốc, nhưng không tìm thấy tung tích của Hoắc Phong Lang. Thậm chí cả bệnh viện cũng không có hồ sơ bệnh án của Hoắc Phong Lang” Chiến Thành cau mày báo
cáo tình hình.
“Trước mắt, chỉ có hai khả năng, một là Hoắc Phong Lang bị bắt nhốt, hai là... cậu ta đã chết rồi.”
Hoắc Anh Tuấn ngồi trên ghế da, thân hình cao lớn giống như bị người ta tạt một chậu nước lạnh.
“Chết rồi?”
Sao có thể con người Hoắc Phong Lang giống như con gián đánh cũng không chết, làm sao có thể chết được?
Anh run rẩy lấy hộp thuốc ra châm một điếu, hai tay run run.
“Chiến Thành, ông là người cuối cùng nhìn thấy Hoắc Phong Lang, ông hãy nhớ lại thật kỹ, nghĩ kỹ xem lúc ông rời đi còn có có người khác hay không?” Hoắc Anh Tuấn hung hăng hét lên.
Cả người Chiến Thành sợ hãi, điều duy nhất ông ta biết là Trình Nhã Thanh đang ở trong xe, nhưng Trình Nhã Thanh không có lý do gì để làm hại Hoắc Phong Lang, cô ta cũng không có thù hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/357744/chuong-1012.html