Hai mắt Trình Nhã Thanh sáng lên: "Thật sao?"
"Ừm, Hoắc Thị hiện tại đã thành quá khứ, thời huy hoàng ngày xưa nay cũng không thể kéo dài được nữa, bộ phận của Long Thành muốn đưa vào để tiếp tục kinh doanh thì cũng phải cần tiền, tôi đoán ít nhiều gì cũng không thể duy trì được quá lâu." Chiến Thành nói: "Chúng ta cũng phải tìm một chỗ để ở, sống một cuộc sống của người bình thường."
"Được, anh Thành, cảm ơn anh. Đúng rồi, anh dừng ở phía trước một chút, em muốn đi mua sắm."
"Tôi không thể đi cùng em, tôi còn phải trở lại để phục vụ bên cạnh cậu cả." Chiến Thành khó xử nói.
"Em biết rồi, anh mau đi nhanh đi, đừng để trễ. Trình Nhã Thanh tặng ông ta một nụ hôn gió.
Sau khi Chiến Thành lái xe rời đi, cô ta nhanh chóng leo lên chiếc xe màu đen bên cạnh.
Cô ta lập tức quay về cái hẻm vắng vẻ đó.
Lúc này Hoắc Phong Lang cũng có chút ý thức, chỉ là gần đây không có ai đi ngang qua, khiến anh ta chỉ có thể bò từ từ trên mặt đất.
Bò được một lúc lâu, thì mới cảm thấy lúc này ý thức dần mất đi, lập tức có một chiếc xe dừng ở trước mặt anh ta, sau đó một cô gái bước từ trong xe ra.
Anh ta nhớ rất rõ người này là Trình Nhã Thanh, cũng là người của Thanh Long.
"Cậu hai, thật ngại quá, lúc nãy tôi vừa nhận được điện thoại của cậu cả, muốn tôi dẫn cậu tới nơi khác."
Trình Nhã Thanh mở cốp xe, vất vả lắm mới đưa anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/357736/chuong-1004.html