"Không có "
Khương Tuyết Nhu bị ánh mắt của anh ta làm cho giật mình, cô dường như chưa từng thấy qua Lương Duy Phong dùng ánh mắt như vậy nhìn cô. "Anh xin lỗi, anh làm em sợ rồi." Lương Duy Phong ý thức được anh ta hơi xúc động, lập tức lại ôm chặt lấy cô, ngữ khí tràn đầy sự đau khổ. "Tuyết Nhu, anh không muốn như vậy đâu, cả tháng này anh không được thoải mái tí nào cả, anh thường hối hận sự vô dụng của bản thân mình, để Hoắc Anh Tuấn mang em đi, cũng hối hận để em phải mỗi ngày ở cùng với Hoắc Anh Tuấn, sợ em sẽ lại đắm chìm anh ta lần nữa rồi sau đó ly hôn với anh không?"
Khương Tuyết Nhu càng nghe càng áy náy, hổ vô cùng, "Không phải, Duy Phong,là em nói xin lỗi mới đúng, em." Nghĩ đến việc mấy ngày nay cô đều ngủ chung với
Hoắc Anh Tuấn, cô hận đến nỗi muốn chui xuống lỗ, thậm chí không còn mặt mũi nhìn Lương Duy Phong nữa.
Nhất là vào đêm tân hôn của họ mà thậm chí cô cũng ngủ chung với Hoắc Anh Tuấn,
Càng nghĩ, mặt cô càng tái nhợt, thậm chí càng nói không nên lời. "Đừng nữa nói, chúng ta rời khỏi đây trước đi, bố em rất lo cho em đấy."
Lương Duy Phong ôm lấy cô đi ra trực thăng.
Sau khi lên trực thăng rồi Khương Tuyết Nhu vẫn còn cảm thấy lảo đảo.
Cô thật sự được Lương Duy Phong cứu, nhưng vẫn là tới quá muộn, cô không thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra vậy. "Đúng rồi, Duy Phong, có thể nói cho em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/357725/chuong-993.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.