Trên lầu.
Hoắc Phong Lang ngồi rất lâu.
Lời của Sở Minh Khôi nói quả thật khiến anh ta chịu đả kích rất lớn. Anh ta có chút lay động, nhưng nếu như anh ta giúp Sở Minh Khôi, Hoắc Nhã Lam nhất định sẽ vô cùng khổ sở, thậm chí ông nội bà nội cũng sẽ rất thất vọng về mình.
Mặc dù anh ta cũng thường xuyên cảm thấy bọn họ đối với mình không công bằng, cũng không có phẫn nộ, nhưng có lúc không thừa nhận cũng không được Hoắc Anh Tuấn so với mình có bản lĩnh hơn.
Nhưng, anh ta cũng không muốn vĩnh viễn khuất phục dưới Hoắc Anh Tuấn.
Anh ta ở trong mắt Hoắc Anh Tuấn là một người muốn đày đi liền đầy đi đó, muốn anh ta cút liền có thể cút.
Đang đau khổ mâu thuẫn nhau, Hiểu Khê đột nhiên gọi điện thoại cho anh ta. "Bố ơi, bố làm sao vẫn chưa tới đón con, rất nhiều bạn nhỏ đều được đón về rồi."
Anh ta đột nhiên tỉnh, lúc này mới phát hiện đã năm giờ rồi: "Được rồi, bố lập tức tới ngay"
Trên đường, anh ta lại nhận được một cuộc điện thoại của bà cụ nhà họ Sở.
Đến nhà trẻ đã năm rưỡi rồi, Hiểu Khuê chu cái miệng nhỏ rồi lên xe của anh ta. "Chú, mẹ vẫn không liên lạc với cháu, bố cặn bã rất cuộc mang mẹ đi tới nơi nào rồi? Chẳng lẽ, cháu vĩnh viễn không thấy được mẹ, cháu rất nhớ mẹ." Vừa nói xong Hiểu
Khuê liền muốn khóc. "Sẽ không đâu, Hoắc Anh Tuấn nhất định là mang mẹ cháu sống ở đâu đó thế giới có hai người." Hoắc Phong Lang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/357708/chuong-975.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.