" Cậu cả Hoắc, anh vẫn là nên quên Khương tiểu thư đi, sau này đừng qua lại nữa" Ngôn Minh Hạo trong lòng nhẹ than, cậu ta đêm hôm đó đã nhắc nhở cậu cả Hoắc, chỉ tiếc anh không nghe, hoặc giả nói là cậu cả Hoắc quá tin tưởng Nhạc Hạ Thu.
Bây giờ hối hận rồi, nhưng trên thế giới không có thuốc chữa hối hận.
" Quên đi?" Hoắc Anh Tuấn chợt ngẩng đầu đứng dậy, anh nắm lên cổ áo của Ngôn Minh Hạo, giống như đầu muốn hỏng mất tức giận: " Cậu kêu tôi phải làm sao quên đi?!"
"Thời điểm trước kia anh giúp Cô Nhạc kiện, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ tương lai của anh với phương tiểu thư? Đã như vậy, anh hẳn đã sớm chuẩn bị tâm tư hết rồi Ngôn Minh Hạo nhắc nhở anh.
Hoắc Anh Tuấn ngẩn ra, lời Ngôn Minh Hạo giống như bàn tay vậy hung hăng đấm ở trên mặt cậu ta.
Đúng vậy, trước kia đã quyết định không thương cô, hiện tại tại sao lại không buông được, tại sao lòng anh thật giống như có mười ngàn con kiến gặm cắn bên trong.
Ngôn Minh Hạo nói tiếp: " Anh là cảm thấy có áy náy đối với phương tiểu thư sao, nhưng đối với cô ấy mà nói lời xin lỗi tốt nhất là không bị quấy rầy, cô ấy nói đúng, nếu như không đồng ý đến gần anh, có lẽ cũng sẽ không tổn thương nhiều như vậy đâu"
" Ngôn Minh Hạo...." Hoắc Anh Tuấn giận trợn mắt nhìn cậu ta, chưa từng nghĩ Ngôn Minh Hạo sẽ có gan nói với anh những lời như vậy.
" Cậu cả Hoắc, xin lỗi, hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/357637/chuong-903.html