“Đối với anh mà nói, tôi chỉ là một nhà điều chế Garan, nhưng anh có từng nghĩ rằng, chúng tôi cũng đã phải cực để khổ bước từng bước một hay không.
Lúc các anh tụ họp ăn uống vui chơi, chúng tôi vẫn còn phải ở trong phòng thí nghiệm đến tận khuya, khi các anh đi chơi bóng hay ra biển câu cá, chúng tôi lại ở nhà liều mình mà gặm sách”
Cô ấy nói xong thì hốc mắt cũng nhịn không được mà đỏ lên.
"Anh có biết việc cấm hành nghề của anh năm đó đã dồn tôi vào đường cùng nhiều đến thế nào không? Vừa vặn năm đó đụng phải chuyện của Nhạc Trạch Đàm, tôi đi siêu thị thì bị người ta ném trứng gà, tôi không tìm được công việc, trong nước cũng không thể ở lại được nữa, chỉ có thể ra nước ngoài.
Ở nước ngoài lại là người mới đến nên bị người ta coi thường, mỗi ngày tôi đến nhà trọ cũng không về, một năm có ba trăm sáu lăm ngày thì tôi đều ở lì trong phòng thí nghiệm hết ba trăm sáu mươi ngày, có nhiều lần cứ thể ngất xỉu.
Có hai lần tôi đã nằm qua đêm một mình trên nền nhà lạnh giá, sau đó cũng tự bản thân tỉnh dậy mà đi bệnh viện, không phải là tôi chưa từng nghĩ đến việc bỏ cuộc, nhưng tôi liền nghĩ đến việc muốn giành lại tiếng nói, tìm lại chút tự tôn kia của mình."
Càng nghĩ càng thấy chua xót, nước mắt cứ thế chảy ra.
"Này cô đừng khóc"
Lúc đầu Tổng Dung Đức nghe được như vậy thì trong lòng tràn đầy sự áy náy, thấy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/357576/chuong-842.html