Ngôn Minh Hạo ngạc nhiên ngẩng đầu, xem ra cô Khương kia nhắc lại chuyện cũ rồi, nếu như là anh ta, anh ta cũng không để yên chuyện này: “Tôi cũng không dám chắc, dù sao lúc đó tôi thấy Trình Nhã Thanh lột hết áo ngoài của cô Khương rồi, nhìn thấy cả dây đeo bên trong rồi, còn lật này vén kia nữa, có rất nhiều nơi... đều bị hở ra, còn muốn lột quần của cô Khương, nên tôi mới tới ngăn cản, nhưng Trình Nhã Thanh lại nói lời lẽ của tôi là nghi ngờ cô ấy kiểm tra không kỹ, để tôi làm, sau đó thì anh vào”.
Hoắc Anh Tuấn nắm chặt nắm đấm, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Dương Nham và Vương Nguyên Nhuận: “Nói thật ra”
Dương Nham bị dọa cho sợ hãi mà phun hết ra: “Đúng như những gì thư kí Ngôn nói ạ”
“Thế nên... lúc đó Trình Nhã Thanh đang muốn lột quần của Khương Tuyết Nhu sao?” Hoắc Anh Tuấn híp mắt lại.
Vương Nguyên Nhuận nuốt một ngụm nước bọt nói: “Lúc đó Trình Nhã Thanh nói sợ cô ấy giấu trong quần..”
Lời còn chưa nói xong, Hoắc Anh Tuấn đã giáng một cú đấm thật mạnh tới.
Dương Nham và Vương Nguyên Nhuận bị đấm cho mặt mũi bầm dập, nhưng không ai dám hó hé gi.
“Thế nên mấy cậu đều nhìn thấy hết rồi phải không?” Gân xanh trên tay anh nổi hết lên, người phụ nữ của anh lại bị mấy tên khốn này nhìn thấy hết rồi, anh hận không thể móc hết mắt của mấy tên này ra.
“Chúng tôi... chúng tôi không có” Dương Nham và Vương Nguyên Nhuận run cầm cập, chết cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/357564/chuong-830.html