“Tổng giám đốc Hoắc, anh đây không phải là cặn bã, anh chẳng qua là... Không thương cô Nhạc mà thôi” Ngôn Minh Hạo trong lòng âm thầm bổ sung, anh thật ra là trước kia đã không thương cô ta, chẳng qua là bị cô Nhạc dùng thuật thôi miên mê hoặc đầu óc.
“Không thương?” Hoắc Anh Tuấn khổ sở cười cười: “Trước kia tôi cho là sẽ yêu cô ấy cả đời”
“Anh và cô Nhạc có ngăn cách” Ngôn Minh Hạo nói: “Hai người ở chung một chỗ điều quan trọng nhất chính là vui vẻ, nhưng mà mỗi lần tôi thấy anh từ trong biệt thự đi ra, đều không cảm nhận được sự vui vẻ từ anh.”
Hoắc Anh Tuấn ngẩn ra, anh không có vui vẻ hay sao?
Nghĩ như vậy, thật đúng là, không biết bắt đầu từ lúc nào, anh tình nguyện ở trong công ty nhiều hơn một chút.
Ngôn Minh Hạo thấy anh thất thần, nói tiếp: “Vả lại... Chuyện này cho dù anh có đè ép, ngày đó trước mặt công chúng cảnh sát đến mang đi cổ Nhạc, rất nhiều người thật ra đều đã nghe được chút tin tức. Anh nếu như vẫn là cố ý muốn cùng cô Nhạc ở chung một chỗ, đừng nói ông cụ Hoắc và bà cụ Hoắc sẽ phát cáu, đến người bên ngoài cũng sẽ cười nhạo anh.”
“Đừng nói nữa”
Hoắc Anh Tuấn nắm chặt quả đấm đặt ở trên đời cũng trở nên căng thẳng.
Một hôn lễ long trọng, kết quả lại khiến cho anh trở thành chủ đề để toàn Kinh Đô cười nhạo.
Trong biệt thự Hải Tân.
Sau khi Hoắc Anh Tuấn kiên quyết rời đi, Nhạc Hạ Thu giống như người điên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/357509/chuong-774.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.