“Tạ Minh Ngạn” Khương Tuyết Nhu bình thản trả lời.
"
Trên gương mặt đẹp trai của Hoắc Anh Tuấn xuất hiện màn sương lạnh, anh rất muốn chỉ trích cô nhưng hai người đã ly hôn, nếu nói ra thì có vẻ không có lý do thích hợp: “Cô trở về cho tôi, Hiểu Khuê bị thương, tôi chờ cô ở trước cửa”
“Cái gì?” Giọng nói mang theo sự căng thẳng của Khương Tuyết Nhu vang lên: “Tại sao cô bé bị thương, Hoắc Phong Lang đâu?”
“Không biết, Hoắc Phong Lang là một kẻ thiếu trách nhiệm, cô nhanh lên, Hiểu Khuê đang khóc, cô bé nói muốn cô.” Hoắc Anh Tuấn nói xong, thật ra chính anh cũng không chắc, dù sao Hiểu Khuê cũng không phải con gái Khương Tuyết Nhu.
Ai ngờ, Khương Tuyết Nhu nói: “Được, bây giờ tôi sẽ về ngay
Sau khi ngắt máy, Hoắc Anh Tuấn cúi đầu nhìn Hiểu Khuê bên cạnh, không nghĩ rằng Khương Tuyết Nhu lại quan tâm đến Hiểu Khuê như thể là con gái ruột của mình.
Bên này, sau khi cúp điện thoại, Khương Tuyết Nhu lập tức nói với Tạ Minh Ngạn: “Xin lỗi, trong nhà tôi có việc gấp, tôi về trước”
“Tôi đưa cô về” Tạ Minh Ngạn đứng dậy. “Không cần, tôi tự lái xe về là được rồi”
Khương Tuyết Nhu vội vã rời khỏi, sau khi lên xe, cô gấp gáp gọi cho Hoắc Phong Lang: “Vì sao Hiểu Khuê lại ở chỗ của Hoắc Anh Tuấn, cậu có biết cô bé bị thương không? Hoắc Phong Lang, mặc dù Hiểu Khuê không phải con ruột cậu nhưng cũng là cháu gái mà, cậu không thể quan tâm một chút à?”
“Cô bé bị thương?” Hoắc Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/357472/chuong-737.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.