“Không phải bác không cho hai người gặp nhau” Môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn giật giật, phiền lòng nói: “Nếu con muốn gặp cô ấy, bác có thể đưa cô ấy tới đây, còn bố của con thì không được.”
“Tại sao lại không được ạ?” Đầu của Hiểu Khuê quẹo sang một bên, trong mắt lộ ra mười vạn câu hỏi vì sao: “Bác, có phải bác thích gì Khương không, đây có thể gọi là ghen không?”
Hai đồng tử màu đen của Hoắc Anh Tuấn đột nhiên co rụt lại. Anh thích Khương Tuyết Nhu? Rõ ràng hay sao mà ngay cả Hiểu Khuê cũng nhìn ra được.
"Con đừng nói bậy.” Khuôn mặt tuấn tú của anh trầm xuống: “Một đứa bé như con thì biết cái gì gọi là thích.”
“Biết ạ, trước đây hàng xóm gần nhà con có một anh rất đẹp trai, mỗi khi anh ấy chơi cùng với bạn nữ khác, con đều sẽ không vui” Hiểu Khuê bĩu môi nhỏ nói: “Cái này gọi là ghen”
Hoắc Anh Tuấn đau đầu, anh có thể phải khai thông kĩ càng với Hoắc Phong Lang, tránh cho Hiểu Khuê vườn vườn trẻ yêu sớm.
“Được rồi, con không hiểu đầu, để bác đưa con về” Hoắc Anh Tuấn phát hiện, nếu tiếp tục tán gẫu với con bé, đầu của mình sẽ càng thêm đau.
“Bác, nếu như bác thích người ta thì nên can đảm theo đuổi nha!” Hiểu Khuê nắm tay, cổ vũ cho anh.
“Hiểu Khuê, bác đã có vị hôn thê rồi, làm người không thể một chân đạp hai thuyền” Hoắc Anh Tuấn lời nói thấm thía giải thích với con bé, đồng thời cũng tự cảnh cáo chính mình.
Sau khi tiễn hai bố con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/357466/chuong-731.html