Rất nhanh, các đầu bếp của tập đoàn Hoắc thị đều được triệu tập lại để nấu các món ăn mà Hiểu Khuê thích ăn.
Nhưng mà Hiểu Khuế nếm mấy món liền thút tha thút thít nói: “Con không thích ăn, không ngon bằng mẹ làm, mẹ làm cắn một miếng rất tươi ngon, rất là thơm, mặt trên còn được rải rất nhiều mè, thực ra con biết... con rốt cuộc không thể ăn được những món mẹ nấu nữa”
Cô bé nói, hai hàng nước mắt rơi xuống từng giọt, nhưng lại cố chịu đựng không hề phát ra âm thanh.
Nhưng không biết rằng khóc như vậy càng làm cho Hoắc Anh Tuấn càng thêm khó chịu, càng cảm thấy đứa nhỏ này quá hiểu chuyện.
Cảm giác đau đớn này thật ra anh cũng hiểu, khi anh còn nhỏ, có mẹ cũng giống như không có mę.
“Hiểu Khuê, chúng ta đi tìm bố của con được không?” Hoắc Anh Tuấn thật sự không có cách nào.
“Được, kêu bố của con đi tìm dì Khương, các món ăn mà dì Khương làm cũng rất ngon, rất giống với vị của mẹ làm” Hiểu Khuê thì thầm nói.
“Dì Khương?” Hoắc Anh Tuấn ngẩn ra: “Ý con nói chính là Khương Tuyết Nhu?”
Tên Hoắc Phong Lang chết tiệt kia vậy mà còn đem con gái đi tìm Khương Tuyết Nhu, có thấy xấu hổ hay không?
“Không biết, dù sao con cũng kêu dì ấy là dì Khương, dì Khương rất xinh đẹp, dì ấy là người xinh đẹp nhất, dì ấy đối xử với con rất tốt, dì ấy sẽ trở thành mẹ mới của con sao?” Đột nhiên Hiểu Khuế nhướng đôi mắt ngây thơ lên hỏi.
Khóe miệng Hoắc Anh Tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/357461/chuong-726.html