Chương trước
Chương sau
“Mẹ à, chuyện quá khứ thì cũng đừng nhắc lại nữa, khả năng là Khương Tuyết Nhu không có vận mệnh kia” Hoắc Văn cảm thấy rất vui vẻ nhưng mà không để lộ ra.
“Được rồi, hoàn cảnh ở bệnh viện này so với nhà của chúng ta vẫn kém một chút, bây giờ hãy quay về biệt thự của nhà họ Hoắc, đến lúc đó gọi bác sĩ đến cũng không cần phải chịu tội như thế này?” Lúc này ông cụ nhà họ Hoắc ra lệnh.
. Đây là đứa cháu gái đầu tiên của nhà họ Hoắc cho nên phải chăm sóc cẩn thận chu đáo.
Khi người nhà họ Hoắc dẫn theo Hiểu Khuê đi ra khỏi bệnh viện thì Khương Tuyết Nhu đang nắm lấy tay của Hiểu Lãnh từ góc tường đi đến.
Không biết được là cô đang tức giận hay là buồn bã.
Nhưng khi nhìn thấy Hiểu Khuê vô cùng vui vẻ được Hoắc Nhã Lam ôm vào trong lòng, trong lòng cô cũng không biết là mình đang có cảm giác gì.
Mặc dù Hiểu Khuê chưa từng nhắc đến trước mặt của cô những chuyện đó nhưng mà cô biết trong lòng của Hiểu Khuê vẫn luôn hâm mộ những người có ông nội bà nội.
Có lẽ... như vậy cũng tốt, dùng thân phận con gái của Hoắc Phong Lang để quay trở về nhà họ Hoắc, nhà họ Hoắc sẽ coi cô bé như là bảo bối, Hoắc Anh Tuấn cũng không đoạt con bé khỏi tay của cô.
Nhưng mà bản thân cô vất vả khổ cực nuôi con bé lớn lên bây giờ bỗng nhiên lại quay trở về nhà họ Hoắc, thật sự rất khó chịu... trống rỗng...
“Hiểu Lãnh, con có hâm mộ Hiểu Khuê không, con cũng muốn quay về nhà họ Hoắc sao?” Khương Tuyết Nhu cúi đầu xuống nhìn con trai của mình.
Hiểu Lãnh lắc đầu: “Con không thích nhà họ Hoắc, con yêu mẹ hơn” Cậu bé nói xong thì nắm chặt tay của Khương Tuyết Nhu.
So với Hiểu Khuê thì gương mặt và gen của cậu nhóc càng giống với Khương Tuyết Nhu hơn.
Khương Tuyết Nhu mềm lòng ôm chặt cậu bé.
“Mẹ, mẹ đừng thất vọng, Hiểu Khuê chỉ là nhất thời cảm thấy bên kia có chút mới lạ, qua đó mấy ngày chắc chắn sẽ khóc nháo lên muốn mẹ” Hiểu Hiểu Lãnh đạm nói.
“Ừ” Khương Tuyết Nhu cũng chỉ biết thở dài. Được rồi, để cho Hiểu Khuê trở về nước Miên thì cô cũng không thấy an tâm, nhưng mà
nếu như giữ lại một người giống Hoắc Anh Tuấn ở bên người thì càng giống như trái bom hẹn giờ, không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể bại lộ hành tung.
Tạm thời cứ như vậy đã, ở nhà họ Hoắc tương đối là an toàn.
“Hiểu Lãnh, nếu như Hiểu Khuê đã đến biệt thự thì con cũng không cần phải quay trở lại. nước Miên nữa”.
“Thật sao a?” Hai mắt của Hiểu Lãnh tỏa sáng ngẩng đầu lên.
“Ừ, mẹ sẽ đi tìm vườn trẻ cho con, sau đó cùng với chủ nhỏ của con bàn bạc một chút để cho con và Hiểu Khuê học chung một chỗ, nhưng mà tạm thời con không thể ở chung với mẹ, qua mấy ngày nữa ông ngoại của con xuất viện thì con tạm thời ở với ông ngoại, thuận tiện giúp mẹ chăm sóc ông ngoại có được không?
“Được a, cuối cùng thì con cũng có thể nhìn thấy ông ngoại rồi” Trong ánh mắt của Hiểu Lãnh cũng tràn ra những tia sáng vui vẻ.
Khương Tuyết Nhu đột nhiên ý thức được là bọn nhỏ cũng thực sự cần thêm những người thân khác. . đam mỹ hài
Lâm đầu tiên Hiểu Khuệ đến biệt thự nhà họ Hoắc cho nên cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Biệt thự rất lớn, khắp nơi đều có hoa tươi, còn có rất nhiều con động vật đáng yêu, có thể bơi lội còn có thể cưỡi ngựa.
Cô bé cao hứng nói với Hoắc Nhã Lam: “Bà nội, cháu rất thích nơi này, cho tới bây giờ cháu con chưa thấy cái biệt thự nào lớn đến như vậy”.
Hoắc Nhã Lam và bà cụ nhà họ Hoắc cũng đều cười không ngậm được miệng, ông cụ nhà họ Hoắc cũng hiếm khi có tâm tình vui vẻ như vậy: “Về sau đây chính là nhà của cháu, đằng sau của tòa nhà này còn có một sân chơi rất rộng lớn”
“Thật vậy sao, ở đây cũng có sân chơi sao, cháu có thể chơi đùa cùng những bạn nhỏ khác rồi” Hiểu Khuê vô cùng cao hứng nói.
Sắc mặt của ông cụ nhà họ Hoắc cứng đờ, vốn dĩ cái sân kia chính là tạo ra để cho hai đứa con của Khương Tuyết Nhu chơi đùa, nhưng mà không nghĩ đến...
Hoắc Nhã Lam ôn nhu nói: “Không có những bạn nhỏ khác đâu, chiếc sân đó là ông cố chuẩn bị cho cháu, nhưng mà sau khi vết thương của cháu tốt hơn thì bà nội sẽ dẫn cháu đi đến trường học.
Bà cụ nhà họ Hoắc ở đằng sau nhỏ giọng nói với Hoắc Phong Lang: “Không biết là đột nhiên cháu lại có con cho nên vẫn chưa chuẩn bị phòng, nhưng mà cũng không sao, trước hết cứ cho con bé ngủ ở trong phòng của hai đứa con của Hoắc Anh Tuấn, chờ thêm chút thời gian nữa.”
“Không cần đâu bà nội, ở chỗ đó cũng rất tốt” Hoắc Phong Lang tự thì thầm, căn phòng đó là để chuẩn bị cho song bào thai của Khương Tuyết Nhu, cuối cùng thì cũng vẫn là của tụi nhỏ, cũng coi như là không đưa cho nhầm người.
“Được rồi” Bà cụ nhà họ Hoắc cảm thấy Hoắc Phong Lăng càng lúc càng độ lượng, hiểu chuyện hơn: “Hiểu Khế, tên đầy đủ của cháu là gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.