Tống Dung Đức nhìn thấy miếng sườn bò bám đầy dầu mỡ đang bay thẳng về phía mình thì sợ đến mức luống cuống tay chân, lập tức nhảy đến một chiếc ghế khác: “Lâm Minh Kiều, cô mà ném đồ nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy”
“Anh báo đi, cùng lắm là tôi bồi thường ít tiền, mấy tờ bạc lẻ đó, tôi trả nổi” Lâm Minh Kiều ném toàn bộ đồ trên bàn tới chỗ anh ta.
Lúc này, Tống Dung Đức thật sự không thể làm gì khác, đành nắm chặt lấy hai tay Lâm Minh Kiều.
Hai tay Lâm Minh Kiều hoàn toàn bị chế trụ, cuối cùng, cô quay đầu cắn mạnh vào tại anh ta.
“Ui” Tổn Dung bị cắn thì liên tục kêu gào thảm thiết, anh ta thực sự hết cách rồi, cuối cùng đành lao về phía người cô chộp lấy, thế nhưng vừa đụng lại cảm giác được thứ gì đó rất mềm mại.
Chờ đến khi anh ta ý thức được mình vừa mới chạm vào thứ gì, đã bị Lâm Minh Kiều hung hằng đạp cho một cước.
Anh ta đau đến trợn trừng mắt.
Nhất thời, anh ta có thể cảm nhận rõ cơn đau của Anh Tuấn mấy ngày trước, bảo sao Anh Tuần phải vội vàng đi bệnh viện kiểm tra như vậy.
Con mẹ nó, đau thật chứ.
“Lưu manh” Lâm Minh Kiều đỏ bừng mặt, trợn mắt nhìn anh ta: “Người như anh giữ thứ này cũng vô dụng, không bằng phế luôn đi.”
“Tôi vô dụng?” Tống Dung Đức nhịn đau, khom lưng định ngồi dậy, thế nhưng suýt chút thì đau đến ngã nhào ra đất.
“Chẳng lẽ không đúng sao, anh toàn tâm toàn ý bảo vệ Nhạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-do-dai-luat-su/357439/chuong-704.html