Chương trước
Chương sau

“Ôi, sao mà cô liệu sự như thần vậy chứ, tôi không kiềm chế được bản thân, quan hệ phóng túng bừa bãi, lén sinh một đứa con không phải chuyện rất bình thường sao?” Lâm Minh Kiều cười híp mắt giễu cợt.
Sắc mặt Giang Quý Dương lại trở nên âm trầm hơn: “Đây thật sự là con riêng của cô?”
“Ngu ngốc” Hiểu Lãnh tiếp tục mỉa mai: “Người phụ nữ kia nói cái gì cũng tin, sao chú không đi ăn sh*t luôn đi!”
“Nhóc dám nói thêm câu nữa xem” Bị cậu bé khiêu khích thêm một lần nữa, Giang Quý Dương không thể chịu được mà chỉ tay đe dọa Hiểu Lãnh.
“Anh dám động tay động chân thử xem” Lâm Minh Kiều bắt lấy cổ tay của anh ta.
Thân hình cao lớn của Giang Quý Dương vậy mà lại bị cô nắm cổ tay đến phát đau.
Anh ta trừng mắt nhìn Lâm Minh Kiều, thầy cô nhìn mình, trong con người còn hiện lên một tia cố tình chọc tức cùng đùa cợt, anh ta chợt ngẩn người, nhớ lại những ngày tháng trước đây cô luôn dùng ánh mắt mến mộ nhìn về phía mình.
Trái tim của anh ta bỗng cảm thấy đau xót.
“Giang Quý Dương, tôi hy vọng lần sau chúng ta gặp lại thì hãy coi nhau như người xa lạ, đến chào hỏi cũng đừng làm, mối tình đầu của người ta đều hoàn hảo đến vậy, mà đến tôi lại cảm thấy anh giống như một con ruồi, vo ve khiến người ta phát ghét”
Lâm Minh Kiều buông tay anh ta ra, cùng với phương Tuyết Nhu rời đi.
Phía sau, Giang Quý Dương vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng cô, rõ ràng anh ta hận cô đến thế, nhưng đã bao nhiêu năm nay, anh ta vẫn không cách nào xóa đi được hình bóng cô trong lòng mình.
"Anh Quý Dương, anh không sao chứ?” Tân Giai Linh bức xúc tiến lên cầm lấy tay của anh ta, cẩn thận kiểm tra một lượt.
“Không có gì” Giang Quý Dương không yên lòng.
Tân Giai Linh nhìn thấy bộ dạng của anh ta thì trong lòng thầm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Trên xe.
Khương Tuyết Nhu ẩn ý nhắc nhở: “Chúng ta vừa rời đi, ánh mắt Giang Quý Dương đều chăm chú nhìn vào cậu đấy.”
“Thì sao chứ?” Lâm Minh Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ: “Năm đó tớ bị dính vào scandal
không hay, tất cả mọi người đều mắng tớ giống như mắng một con thú vật, bạn trai cũ lại còn nhắn cho tớ một tin, bảo tớ không biết xấu hổ”
“Phụt!” Khương Tuyết Nhu cười ra tiếng.
“Cậu còn cười được nữa?” Lâm Minh Kiều trừng mắt nhìn.
“Không có, chỉ là tớ cảm thấy chúng ta giống như bị đồng bệnh tương liên vậy, đều đen đủi gặp phải mấy thằng đàn ông cặn bã” Khương Tuyết Nhu suy nghĩ một chút rồi cảm thán.
“Không hề, cậu gặp đến hai tên đàn ông khốn nạn, tớ mới gặp một tên thôi, người tiếp theo chắc chắn sẽ không như vậy đâu” Lâm Minh Kiều thề thốt phủ định lời cô bạn thân của mình, cô chắc chắc không thể xui xẻo như vậy được.
“Được rồi, mong là cậu sẽ may mắn hơn tớ” Khương Tuyết Nhu nói lời từ tận đáy lòng.
“Mẹ, mẹ nuôi, hai người yên tâm, nếu sau này hai người không tìm được người đàn ông nào tốt thì con sẽ bảo vệ hai người” Hiểu Lãnh lười biếng nói.
“Hiểu Lãnh của chúng ta thật đúng là một chàng trai ấm áp” Khương Tuyết Nhu ôm cậu bé một cái, hôn đến mức mặt Hiểu Lãnh đỏ đến tận mang tai.
“Mẹ, con cũng muốn” Hiểu Khuê lại gần, cũng muốn được mẹ hôn.
Khương Tuyết Nhu cũng không dẫn hai nhóc con về khu biệt thự Hằng Thịnh mà tới Kinh đô ăn bữa khuya.
Hai đứa nhóc không sợ ăn cay, ai cũng ăn đến mức cái bụng tròn vo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.