Chương trước
Chương sau
Đây là anh đã bao nhiêu năm không ăn cơm chứ? Ăn cơm mà dùng bát đựng rau sao?
Cô lúc này mới biết Khương Hiểu Khuê rốt cuộc là ăn uống giống ai rồi.
“Cô có phải giấu cơm đi đâu rồi không?”
Khương Tuyết Nhu đột nhiên nhận ra từ khi về nước hiếm khi có ngày cô có thể nấu ăn.
“Cô nấu ít quá.’ Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt nói với cô một câu, sau đó ngồi xuống ăn một con tôm, vừa thơm vừa ngọt, anh mới nhớ ra là rất lâu rồi anh không có thấy ngon miệng như vậy.
Anh bình thường khẩu vị không tốt lắm, rất bắt bẻ, thậm chí đầu bếp nổi danh cũng không phục vụ nổi anh, nhưng đồ ăn Khương Tuyết Nhu làm hôm nay ngon vượt sức tưởng tượng của anh.
Khoai tây sợi mềm, ăn cũng rất ngon miệng ăn cơm. Cơm thì gì, cái nồi này là của hãng Còn cơm với thịt ba rọi vừa mềm, không biết cô nấu bằng nào mà ngon thế.
Chỉ trong chốc lát, anh đã ăn hết cả bát cơm.
Ăn chưa no, ngay cả thức ăn cũng chén sạch.
Khương Tuyết Nhu rất tức giận: “Anh có thể để lại một chút hay không hả? Tôi còn chưa ăn đ “Tôi đã nói rồi, nấu nhiều lên một chút, ai bảo cô không nghe tôi?’ Hoắc Anh Tuấn gắp miệng khoai tây cuối cùng cho lên miệng, rồi đưa tay lấy giấy ăn ưu nhã lau miệng, cong môi nói: “Ăn chưa no.”
Huyệt Thái dương của Khương Tuyết Nhu giật một cái, thật là muốn hất cả cái bàn ăn đi.
Hoäc Anh Tuấn trầm ngâm nhìn cô: “Vì bữa cơm này của cô, ngày mai tôi sẽ mang tập đoàn Hồng Nhân trả lại cho cô, nhưng mà em phải hiểu rõ, tôi không phải là sợ bị cô uy hiếp.”
“A” Khương Tuyết Nhu cười cười, tin răng anh không nói dối Cô cười giễu cợt khiến Hoäc Anh Tuấn rất bất mãn: “Ngoài ra, tôi cảnh cáo em, chuyện tập đoàn nhớ trao đổi với Nhạc Hạ Thu một cách tử tế, nếu như bắt nạt cô ấy, tôi sẽ không khách khí.
Anh nói xong trực tiếp đứng dậy.
Lúc đi tới cửa, anh quay đầu: “Chỉ là không có tôi chống đỡ phía sau, Hồng Nhân sợ rằng rất nhanh sẽ từ chỗ cao rơi xuống, tôi sẽ chờ em cầu xin tôi.”
“Tôi sẽ không đi.” Khương Tuyết Nhu rất bình tĩnh, nụ cười trên khóe miệng không thay đổi.
Một tia chế giêu nhẹ lóe lên trong đáy mắt của Khương Tuyết Nhu. Hoắc Anh Tuấn không quay đầu lại mà xoay người rời đi, tên tra nam ăn no rồi thì sẽ đi tìm người yêu.
Nhưng mà Khương Tuyết Nhu đã sớm không còn hy vọng gì ở anh nên cô căn bản không quan tâm.
Ngay sau đó, cô rất nhanh gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Ngô: “Ngày mai cuộc họp cổ đồng tiến hành bình thường.”
Dưới khu căn hộ.
Hoäc Anh Tuấn bước lên xe, Ngôn Minh Hạo đang lái xe quay đầu nói: “Chuyện ba năm trước đã điều tra xong, cậu hai đã mua chuộc người trong bệnh viện ngụy tạo cái chết của cô Khương.”
“Thật sự là hắn.” Hoắc Anh Tuấn tròng mắt chuyển lạnh, khó trách hẳn đột nhiên cảm thấy ngày đó Hoắc Phong Lang, ông cụ Hoắc và cả bà xuất hiện rất kỳ quặc.
“Đưa tôi trở về công ty”
Phòng làm việc của Tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.